◎ Tia hy vọng cuối cùng của cậu đã bị phá vỡ (2 gộp 1)◎
Trong bóng tối, Thẩm Quân Từ vẫn đang chiến đấu với hai người.
Hai người áo đen trước mặt đều bị thương,vết thương bị chảy máu nên động tác bị hạn chế rất nhiều, nhất thời để cho cậu chiếm thế thượng phong.
Ánh mắt Thẩm Quân Từ sắc bén, xuất chiêu nhanh chóng, xuống tay không chút lưu tình nào.
Cậu vốn là người giỏi đánh đấm, mấy năm nay lại học qua một ít phương pháp bắt giữ, sdao giải phẫu trên tay tuy rằng rất nhỏ, nhưng cực kỳ sắc bén, vị trí cắt qua cũng vô cùng chuẩn xác.
Cậu còn một ưu thế rất lớn, đó chính là biết công kích vị trí nào, mới là hữu hiệu nhất.
Chỉ tiếc do ảnh hưởng của chấn thương cũ, thể lực của cậu không đủ, không thể chống đỡ được quá lâu.
Cậu bị hai người đàn ông quấn lấy.
Sau vài chiêu, hắc y nhân tóc dài kia lại xông lên.
Thẩm Quân Từ đá vào sườn anh ta, cậu dùng chút sức lực, người nọ lùi lại hai bước, trực tiếp quỳ một đầu gối xuống.
“Phế vật! Sớm biết thế đã không đưa mày tới!” Người đàn ông bị trúng đạn lúc trước thấy đồng bọn không đáng tin cậy, một tay ôm bả vai, tay kia cầm dao nhào tới lần nữa.
Thẩm Quân Từ nhanh chóng phán đoán tình hình, người đàn ông tóc dài hẳn là người mới, không am hiểu cận chiến. Trong hai người, người có thực lực hơn có lẽ là người đàn ông tóc ngắn kia, may mắn trước đó anh ta đã bị súng của Cố Ngôn Sâm bắn bị thương, hành động không tiện.
Thừa dịp người đàn ông đánh về phía mình, Thẩm Quân Từ nghiêng người tránh được chiêu đầu tiên, cậu dùng khuỷu tay chống lại cánh tay người đàn ông.
Sau khi hai người tách ra, chiêu thứ hai của người đàn ông nhanh chóng đánh trúng, lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Thẩm Quân Từ.
Lúc này, Thẩm Quân Từ không hề né tránh mà xông về phía trước, hoàn toàn không có ý phòng thủ. Ngực bụng của cậu mở rộng, do đối phương tiến công trước, con dao giải phẫu trong tay lại chĩa về phía sườn của người đàn ông.
Đây là một loại thủ đoạn tấn công điên rồ, cậu cá rằng bả vai của tên này bị thương, lực trên tay không đủ, không đâm xuyên qua được xương sườn của cậu.
Đây là một chiêu thức cá chết lưới rách.
Nếu đánh cược thắng, có thể tốc chiến tốc thắng(1), nếu đánh cược thua, lưỡng bại câu thương(2).
(1): đánh nhanh thắng nhanh
(2): cả hai đều chịu tổn thất nặng nề
Người đàn ông không ngờ rằng cậu không hề né tránh, chờ anh ta đổi chiêu thức đã không còn kịp rồi.
Trong lúc điện quang hỏa thạch(3), hai người nghiêng người đi.
(3): mô tả sự nhanh chóng hoặc thoáng qua.
Con dao trong tay người đàn ông lướt qua ngực Thẩm Quân Từ, cắt rách quần áo, để lại một vết rạch nông.
Con dao giải phẫu trong tay Thẩm Quân Từ cắt một nhát dưới sườn người đàn ông, chuẩn xác cắt đứt cơ bắp và mạch máu, người đàn ông loạng choạng suýt nữa ngã xuống, hắn ta sợ hãi buông bả vai ra, che dưới sườn mình, máu tươi từ kẽ ngón tay không ngừng chảy ra.
Vết thương không sâu, nhưng nếu không cầm máu kịp thời, sẽ nhanh chóng đe dọa tới tính mạng.
Thắng bại đã định.
Nhìn thấy Cố Ngôn Sâm đã giải quyết xong nguy cơ chạy tới, người đàn ông bị thương nặng không có tiếp tục chiến đấu, ôm vết thương hô một tiếng: “Rút lui!”
Bọn họ vừa đánh vừa lui về phía sau, lúc này đã lui đến cửa sau nhà máy.
Nghe được tiếng mệnh lệnh rút lui, hắc y nhân tóc dài vừa rồi còn cực kì vô dụng giãy dụa đứng dậy, nhanh nhẹn như thỏ, xoay người mở cửa sau, là người đầu tiên chạy ra ngoài.
Ngoài cửa, bầu trời càng tối hơn.
Xa hơn nữa là căng tin và ký túc xá nhân viên của nhà máy thép ban đầu, đều là tòa nhà cũ bỏ hoang, hai gã hắc y nhân chạy vào trong bãi cỏ cao ngang thắt lưng.
Thẩm Quân Từ theo bản năng đuổi theo.
Cố Ngôn Sâm cũng chạy ra khỏi nhà xưởng chính.
Bên ngoài trời vẫn mưa nhẹ, ở đây tối hơn nhiều so với trong nhà xưởng.
Không có ngôi sao nào trên bầu trời, giống như một hộp mực dày bị vẩy đi. Chỉ có các tòa nhà ở phía xa mới tỏa ra chút ánh sáng.
Nhất thời chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề và tiếng xào xạc của cỏ cây.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà xưởng truyền đến tiếng còi báo động.
Cứu viện bên cảnh sát cuối cùng đã đến.
Dường như đại cục đã định.
Ngay khi Thẩm Quân Từ sắp bắt được người đàn ông tóc ngắn chạy phía sau.
Người đàn ông áo đen đột nhiên ngửa đầu lên lầu hét lên một tiếng: “Nổ súng!!”
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy trong bóng tối, có một điểm sáng màu đỏ chợt lóe lên.
Đó là súng bắn tỉa!
Đối phương không chỉ có hai người, còn có người thứ ba đã sớm mai phục ở trong khu nhà máy tiếp ứng cho bọn họ, hơn nữa súng bắn tỉa chắc chắn được trang bị thiết bị hồng ngoại, trong đêm tối cũng có thể nhìn rõ động tác của tất cả mọi người.
Cố Ngôn Sâm kéo Thẩm Quân Từ đang đứng phía trước mình: “Cẩn thận!”
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, Cố Ngôn Sâm không kịp suy nghĩ nhiều. Hắn ôm chặt Thẩm Quân Từ, dùng lưng chắn ở phía của tay súng bắn tỉa.
Gần như cùng lúc, tiếng súng vang lên, viên đạn nhanh chóng bắn ra xuyên qua màn đêm.
❁❁❁
Trong bóng tối, chung quanh là một mảng đen kịt.
Thẩm Quân Từ không ngờ bên kia lại giấu một người khác trong tòa nhà bỏ hoang.
Lúc cậu nghe được tiếng kêu của người đàn ông áo đen tóc ngắn kia, đã quá muộn để trốn đi.
Đúng lúc này, tay cậu được người ta nắm lấy, cả người như nhũn ra, sau đó được người kéo trở về ôm chặt lấy.
Một loại cảm giác quen thuộc truyền đến, mí mắt Thẩm Quân Từ run lên, cậu nhận ra, Cố Ngôn Sâm đã đến.
Cố Ngôn Sâm một tay ôm eo cậu, tay kia ôm lấy gáy cậu, một lúc sau, bọn họ ngã xuống đống cỏ dại.
Thẩm Quân Từ biết, thời khắc mấu chốt là Cố Ngôn Sâm đẩy cậu ngã xuống đất, bờ vai rộng lớn che chở cho cậu.
Đúng lúc này, tiếng súng vang lên.
Viên đạn bay nhanh cắt xuyên màn đêm đen.
Trong nháy mắt, cơ bắp Cố Ngôn Sâm căng thẳng, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng mình bị trúng đạn.
Nhưng viên đạn lại không bắn trúng bọn họ, mà bắn trúng người đàn ông áo đen phía trước.
Một tiếng vang lên, nổ tung trong cơn mưa nhỏ.
Một phát trúng đầu, tạo ra một mà sương máu.
Lướt qua bả vai Cố Ngôn Sâm, Thẩm Quân Từ có chút khó tin nhìn về phía trước, khoảng cách của bọn họ rất gần, máu tươi của người đàn ông kia bắn ra tung tóe, thậm chí có vài giọt văng lên mặt cậu.
Máu dính vào trong nước mưa, khiến cho cậu cảm nhận được một tia ấm áp, ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
Người đàn ông tóc ngắn hiển nhiên không ngờ tới cảnh này, hai mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Sau đó thân thể hắn ta cứng đờ, rồi mới ngửa mặt thẳng tắp ngã xuống. Rầm một tiếng, làm đổ cả một mảng cỏ xanh tươi tốt.
Tất cả điều này xảy ra quá nhanh.
Sau khi bắn xong phát súng này, tay súng bắn tỉa trên lầu im bặt, ngay cả điểm sáng màu đỏ cũng biến mất.
Hắc y nhân tóc dài chạy ở phía trước cũng dừng bước, đứng trong đám cỏ dại, dường như đã từ bỏ sự phản kháng.
Mưa nhỏ vẫn đang tí tách rơi xuống mặt đất.
Tiếng còi báo động vang lên càng lúc càng lớn, nhưng chỉ trong vòng vài giây, cảnh sát đã mở được cửa sau nhà máy phế liệu, mấy chiếc xe cảnh sát chạy vào bao quanh khu vực này.
Cố Ngôn Sâm đứng dậy, từ phía sau lấy còng tay ra, còng tay người mặc áo đen tóc dài.
Thẩm Quân Từ đi tới trước thi thể người đàn ông tóc ngắn, cậu ngồi xổm xuống, bật đèn pin trên điện thoại di động, cúi đầu cẩn thận quan sát.
Hai mắt người đàn ông vẫn trợn tròn, trên mặt vẫn còn biểu tình khó có thể tin, viên đạn bắn trúng mi tâm, nâng chẩm sau đầu lên, màu tràn ra, máu và nước mưa trộn lẫn vào nhau.
Thẩm Quân Từ chỉ nhìn thoáng qua đã có kết luận, người đàn ông này đã chết.
Sau đó, cậu đưa tay ra tháo chiếc mặt nạ màu đen trên khuôn mặt của người đàn ông.
Đèn pin chiếu rọi, trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, Thẩm Quân Từ ngây ngẩn cả người.
Đó là một người đàn ông trông hơn ba mươi tuổi, ở trên cằm, có một vết bớt màu đỏ vô cùng dễ thấy.
❁❁❁
Mặc dù nơi này hiếm khi có người lui tới, nhưng cảnh sát vẫn kéo dây an ninh để bảo vệ hiện trường.
Cố Ngôn Sâm áp giải người mặc đồ đen tóc dài lên xe cảnh sát, rồi đưa Chương Khả Bắc lên xe cứu thương.
Tay súng bắn tỉa trên tầng đã trốn khỏi hiện trường.
Cố Ngôn Sâm nghiên cứu vị trí thích hợp để bắn tỉa, nhìn một cái nhìn toàn diện, xét về độ chính xác của vị trí bắn ra, xác suất để ngộ thương rất nhỏ.
Nhưng vì sao tay súng bắn tỉa không giết bọn họ mà ngược lại lại giết hắc y nhân tóc ngắn chứ?
Là do hành động thất bại, nên giết người diệt khẩu?
Nhưng như vậy thì cũng không đúng, bọn chúng vẫn để người đàn ông tóc dài kia sống sót.
Cố Ngôn Sâm không vội vàng kết luận, quyết định tra hỏi người trước rồi mới đưa phán đoán. Hắn xử lý xong hiện trường, thấy Thẩm Quân Từ vẫn còn đang nghiên cứu thi thể người đàn ông tóc ngắn, Cố Ngôn Sâm bước xuống lầu.
Nương theo đèn xe cảnh sát, hắn nhìn thấy sườn mặt Thẩm Quân Từ trắng như tuyết, phía trên dính một ít máu.
Thẩm Quân Từ nghe được tiếng bước chân, ngước mắt lên, nhìn về phía Cố Ngôn Sâm, gương mặt thanh tú vẫn như cũ không chút biểu cảm.
Cố Ngôn Sâm hỏi cậu: “Vừa rồi có sao không?”
Thẩm Quân Từ lắc đầu.
Cố Ngôn Sâm lại nói: “Cảm ơn.”
Hôm nay may mà hắn dẫn Thẩm Quân Từ theo, nếu không có Thẩm Quân Từ ở đây, nói không chừng hắn đã anh dũng hi sinh.
“Là tôi nên cảm ơn anh mới phải,” Thẩm Quân Từ nói, nếu viên đạn vừa rồi bắn về phía bọn họ, rất có thể Cố Ngôn Sâm đã cứu mạng cậu.
Giữa hai người có một phần ăn ý.
Nói tới đây, Thẩm Quân Từ chú ý tới vết máu bên hông Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, anh bị thương rồi.”
Vết thương vẫn còn đau một chút, nhưng có thể chịu đựng được, lưng của Cố Ngôn Sâm vẫn thẳng tắp.
Hắn đặt tay lên vết thương, che môi lại ho khan vài tiếng: “Vết thương nhỏ mà thôi.” Hắn thầy mưa càng ngày càng nặng hạt, áo khoác của Thẩm Quân Từ đã ướt đẫm một mảng, hắn quay đầu hỏi cậu, “Sao không đi mượn ô bọn họ?”
Giọng của Thẩm Quân Từ hơi khàn: “Lát nữa tôi sẽ về cục với bọn họ nên không cần thiết.”
Cố Ngôn Sâm nhắc nhở: “Cẩn thận không lại bị cảm lạnh.”
Thẩm Quân Từ “ừ” một tiếng lại nói: “Tôi muốn tự mình giải phẫu thi thể này.”
“Dù sao bây giờ cũng là vụ án trong đội của chúng ta, nên tùy cậu thôi.” Cố Ngôn Sâm nói tới đây, nhận ra điều gì đó, hắn thăm dò Thẩm Quân Từ: “Cậu biết anh ta à? Hay cái xác có vấn đề?”
Thẩm Quân Từ cúi đầu nói: “Dù sao hắn cũng chết ở trước mặt tôi.”
Cố Ngôn Sâm dường như đã chấp nhận câu trả lời của cậu.
Hắn bỗng nhiên trầm mặc, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Nhìn hắn không có ý định đi băng bó, Thẩm Quân Từ do dự một chút rồi mở miệng: “Đội trưởng Cố, anh vẫn nên đi xử lý vết thương đi.”
Nước mưa làm ướt quần áo, dễ dẫn đến nhiễm trùng.
Thẩm Quân Từ ngửa đầu nhìn Cố Ngôn Sâm, đôi môi mỏng của người nọ khẽ mím lại, hiển nhiên đang chịu đựng.
Cậu hơi lo lắng cho hắn.
Cố Ngôn Sâm nói: “Lát nữa tôi sẽ đi.”
“Vết thương ở vị trí đó rất khó lành, nếu không xử lý kịp thời sẽ khiến vết thương bị mưng mủ, gây ra nhiều biến chứng khác nhau, khó cúi gập người và gây thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng …”
Thẩm Quân Từ nói đến đây dừng lại một chút, cậu hình như có chút do dự, cuối cùng liếm môi dưới rồi vẫn quyết định nói ra, “Trong tương lai có thể sẽ ảnh hưởng đến chất lượng đời sống tình dục.”
Cố Ngôn Sâm xua tay: “Tôi đi băng bó đây.”
❁❁❁
Đêm nay đã được định sẵn là một đêm không ngủ.
Chờ thi thể được vận chuyển đến cục thành phố, đã đến rạng sáng.
Thích Nhất An cũng bị gọi tới, tối nay cậu ta trực, ở phòng nghỉ vừa ngủ một chút, tóc vẫn còn hơi rối.
Lúc này cậu ta vừa giúp sửa sang lại thiết bị trong phòng giải phẫu, vừa nhìn về phía Thẩm Quân Từ.
Các thiết bị giải phẫu lạnh lẽo xếp chồng lên nhau, tạo ra âm thanh va chạm của kim loại.
Phòng giải phẫu lúc rạng sáng cực kỳ yên tĩnh.
Thẩm Quân Từ vừa mới thay quần áo ướt đẫm, cậu mặc vào bộ quần áo làm việc của phòng pháp y, cúi đầu nhìn thi thể. Tóc của cậu hơi ẩm, sắc mặt nhợt nhạt, ngay cả màu môi cũng nhạt đi rất nhiều.
Thích Nhất An nhìn bộ dáng này của cậu, cảm thấy cậu so với thi thể trên bàn giải phẫu thoạt nhìn còn giống người chết hơn.
Cậu ta đề nghị: “Thầy ơi, thầy có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Thích Nhất An biết hôm nay Thẩm Quân Từ đã làm việc liên tục gần hai tư tiếng, buổi tối lại tham gia bắt giữ, cho dù là Iron Man cũng không chịu nổi.
Nguyên nhân tử vong của thi thể trước mắt đã rõ ràng, việc giải phẫu cũng không quá khó khăn.
Thích Nhất An lại đề nghị: “Nếu không thì để em làm cho?”
Thẩm Quân Từ nhìn thi thể trên bàn giải phẫu với vẻ mặt nghiêm trọng, mở miệng nói: “Không cần, cậu cứ làm tốt việc ghi chép với hỗ trợ đi, chúng ta bắt đầu.”
Cậu vươn tay ấn đèn vô ảnh ở phía trên, ánh đèn chiếu lên mặt tử thi nam.
Hai mắt thi thể vẫn mở to như cũ, vết thương sau đầu vẫn còn đang rỉ máu.
Thanh âm Trầm Quân Từ trầm thấp, có chút khàn khàn: “Tử thi nam không biết tên, tuổi khoảng 35, cao 1m78, nặng 78 kg…”
Cậu đeo găng tay, xẹt qua phần má của người đàn ông: “Hàm bên phải có vết bớt màu đỏ rõ ràng, trên người rõ ràng có ba vết thương, hai vết thương do súng bắn, một vết thương do dao, vết thương gây tử vong là ở đầu, thời gian tử vong là 13 giờ hôm nay.”
Thẩm Quân Từ cúi đầu nhìn vết bớt kia, vết bớt như vậy rất khó xóa, vị trí đặc thù, có thể đi theo cả một đời người.
Cậu phải dựa vào vết bớt mới nhận ra được người đàn ông này.
Chẳng qua lúc đó, người đàn ông đã từng đứng trước mặt cậu, và cậu là người nằm xuống…
Bây giờ nghĩ lại đêm đó, tim Thẩm Quân Từ vẫn đập rất nhanh, cậu cầm dao giải phẫu, rạch thi thể của người đàn ông.
Dao trong tay trượt xuống, da và thịt bị mũi dao rạch ra một đường thật dài
Cơ bắp và và phần mỡ được dồn trong ngực và khoang bụng của tử thể, các cơ quan nội tạng vẫn còn tươi nằm ở bên dưới.
Cậu di chuyển các cơ quan bằng kìm cầm máu.
Đây vốn là quá trình cậu vô cùng quen thuộc, bây giờ lại khiến cho cậu có hơi lo lắng.
Trái tim Thẩm Quân Từ đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy ra, trong thân thể không biết là đau ở đâu.
Không thể tránh khỏi, cậu nghĩ về cái đêm năm năm trước đây.
Nó giống như một cơn ác mộng mà cậu không thể thoát khỏi.
❁❁❁
Cậu nhớ đó là ngày 19 tháng 6.
Chiều hôm đó, bọn họ mặc một bộ đồ cử nhân màu đen, đội mũ góc vuông, hoàn thành nghi thức tốt nghiệp và nhận bằng tốt nghiệp.
Hiệu trưởng đọc diễn văn chúc mừng, chúc mừng họ đã tốt nghiệp, sắp bước vào xã hội, trở thành trụ cột của đất nước.
Họ chụp ảnh tốt nghiệp, nói với nhau về chuyện tương lai.
Đôi khi, người ta nghĩ rằng lớn lên là một quá trình lâu dài, nhưng đôi khi, lớn lên chỉ là một cái chớp mắt.
Khi đó, có quá nhiều chuyện xảy ra, luận án được cậu viết vội vàng, không có một chút cảm giác của việc thực sự tốt nghiệp.
Nhiều người trong lớp đã tìm được việc làm, có người có mối quan hệ thì chuyển sang China Mobile and Telecom, có năng lực hơn thì đến Huawei, Xiaomi, nhưng cậu mãi mà vẫn chưa tìm được công việc phù hợp.
Cố Ngôn Sâm gửi cho cậu một tin nhắn wechat: [Để chúc mừng em tốt nghiệp, buổi tối có muốn đi ăn cùng nhau không, anh mời.]
Cậu từ chối: [Tối nay em có buổi họp lớp rồi ạ.]
Mặc dù mối quan hệ của cậu với bạn học không thân thiết lắm, nhưng đây là hoạt động tập thể cuối cùng, vắng mặt thì không được hay cho lắm.
Cố Ngôn Sâm nói: [Được rồi, vậy thì anh sẽ chúc mừng em sau, buổi tối vui vẻ.]
Bữa cơm tối này còn có cả giáo viên ở đây, tất cả mọi người đều có chút câu nệ.
Ăn xong cơm, chờ giáo viên rời khỏi, lớp trưởng nói: “Chúng ta mời giáo viên mất ba ngàn, còn một ngàn rưỡi quỹ lớp nữa đủ cho chúng ta thuê trọn một phòng KTV đã bao gồm nước uống và đồ ăn.”
Một số người hỏi: “KTV nào vậy, sao lại rẻ như thế?”
Lập tức có người tiếp lời: “Chắc là mới mở, lại mở đúng mùa tốt nghiệp nên giảm giá thôi.”
“Đã tốt nghiệp rồi thì cần cóc gì quỹ lớp nữa? Tất nhiên là phải tiêu sạch nó rồi!”
“Cùng nhau đi hát nào.”
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, có địa điểm giá rẻ là chuyện tốt, bọn họ lần lượt bắt xe qua.
Trên đường đi, cậu nhận được một cuộc gọi điện thoại, là một thanh niên gọi tới: “Xin chào, cậu có biết Dương Hàng không?”
Cậu sửng sốt: “Có chuyện gì vậy?”
Mới vài ngày trước, cậu vừa gặp Dương Hàng một lần.
Cậu hỏi Dương Hàng nguyên nhân cái chết của Lâm Hướng Lam, Dương Hàng đồng ý với cậu, sẽ đi đầu thú.
Đối diện nói: “Tôi là cháu trai của Dương Hàng, đang xử lý hậu sự cho chú ấy, tôi xem nhật kí cuộc gọi trong di động chú ấy, thấy mấy ngày trước hai người có liên lạc. Vì vậy, thông báo cho cậu biết.”
“Qua đời?!” Bỗng nhiên nhận được tin này, cả người cậu có chút bối rối, “Chú ấy vì sao qua đời?”
Người đối diện nói: “Treo cổ, tự sát.”
Sau khi cúp điện thoại, đầu óc cậu quay cuồng, đúng lúc này, Dương Hàng lại chết, thời điểm quá trùng hợp, chẳng lẽ là sợ tội tự sát sao?
Hay là, chuyện gì đã xảy ra?
Cậu bỗng nhiên nghĩ rằng mình đã phạm phải sai lầm, cậu không nên tin tưởng Dương Hàng, Dương Hàng ngay cả Lâm Hướng Lam cũng có thể hạ độc, sao có thể có chút tình cảm nào với cậu?
Cậu chưa bước vào xã hội, mang theo sự ngây thơ của học sinh, đối mặt với một ông già khóc rống, tin tưởng ông ta là do bất đắc dĩ, cũng tin tưởng ông ta còn sót lại chút áy náy.
Nói cái gì mà đi tự thú, có thể chỉ là muốn dỗ dành cậu, quay đầu, nói không chừng Dương Hàng đã bán đứng cậu rồi.
Mà bản thân Dương Hàng cũng bị những người đó diệt khẩu…
Trong lòng cậu có chút dự cảm không lành, nhưng nhất thời cậu không thể hình dung được nguy hiểm đang cận kề với mình đến mức nào.
Trước khi cậu kịp hiểu, chiếc xe đã dừng lại, các bạn cùng lớp đã nhao nhao xuống xe.
Đã đến đây, cậu cũng không tiện nói gì, sợ làm mất hứng thú của mọi người, bèn đi theo dòng người vào trong.
Khi đó cậu nghĩ, dù sao có nhiều người ở cùng một chỗ như vậy, chắc chắn cậu sẽ an toàn.
Đợi khi về nha, cậu sẽ đi tìm Cố Ngôn Sâm, thẳng thắn với hắn. Người đàn ông đó chắc chắn sẽ giúp cậu.
Dù sao cậu đã tốt nghiệp đại học, đến lúc đó cho dù trốn ra nước ngoài, thì vẫn có phương án đối phó.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cậu cũng ổn định lại.
Quán KTV rất lớn, trang trí cũng rất xa hoa, nhân viên phục vụ lại vô cùng nhiệt tình, dẫn bọn họ vào một gian phòng rất lớn, phục vụ rượu cho sinh viên, còn bưng lên đủ loại đồ ăn vặt cùng hoa quả.
Dựa vào rượu, mọi người bắt đầu say sưa hát, tất cả đều muốn xả hết cảm xúc trong tối nay.
Giữa chừng, Cố Ngôn Sâm lại gửi tin nhắn cho cậu một lần nữa: [Bao giờ thì về?]
Từ sau khi quen thuộc, thỉnh thoảng Cố Ngôn Sâm sẽ nhắn tin cho cậu, hỏi cậu tình hình.
Lúc đầu cậu cảm thấy có chút phiền phức, về sau bắt đầu ngoan ngoãn phối hợp, đến bây giờ, cậu đã quen với loại quan tâm này. Cách một khoảng thời gian mà không nhận được tin nhắn, còn có chút trống rỗng.
Cậu trả lời: [Bọn em đang đi tăng hai ở KTV, có rất nhiều bạn học đi cùng.]
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói, [Buổi tối, em có chuyện muốn nói với anh.]
[Xong thì nhắn, anh sẽ đi đón em.] Cố Ngôn Sâm lại hỏi địa chỉ của KTV, bảo cậu về nhà sớm một chút.
Cậu trả lời: [Em biết rồi, em sẽ về trước mười hai giờ.]
Không có sự giám sát của giáo viên trong KTV, mọi người bắt đầu chơi dần dần điên cuồng hơn, mời rượu lẫn nhau, chơi cả Truth or Dare.
Bình thường không thể nói ra những bí mật, người thì không dám thổ lộ, tất cả đều thừa dịp hôm nay say rượu, nói hết ra.
Mọi người đều biết, sau ngày hôm nay, lần sau gặp lại không biết là khi nào.
Ai cũng muốn chấm dứt quãng đời đại học của mình nhưng lại không muốn để lại bất cứ điều gì nuối tiếc.
Ca hát đã không còn ý nghĩa gì nữa, có người uống đến mức phát khóc, có người nôn mửa, có người say đến bất tỉnh.
Tầm tầm giữa buổi, Chu Thần còn tới mời rượu cậu, không ngờ là tới để xin lỗi.
Chu Thần nói: “Mấy năm học đại học, tôi tìm cậu gây chuyện cũng không phải là ít, đó là do cậu đẹp trai, nữ sinh đều rất thích cậu, thành tích của cậu cũng rất tốt, tôi ghen tị. Tôi không đẹp, học tập cũng không giỏi, mỗi khi thấy cậu đều thấy rất tự ti, so với cậu, tôi chả là cái cóc khô gì cả. Bây giờ tốt nghiệp rồi, rất xin lỗi cậu. Tôi hi vọng uống xong ly này, cậu sẽ bỏ qua cho tôi.”
Nói đến đây, cậu không đáp lại thì có chút quá đáng, đành hớp vài ngụm bia rồi nói: “Đều đã qua rồi.”
Qua mười một giờ, người còn tỉnh táo không còn nhiều, nhân viên phục vụ lại lên đợt rượu thứ ba.
Một số bạn cùng lớp ngạc nhiên hỏi: “Trong gói này có nhiều rượu thế á?”
Người phục vụ giải thích: “Đây là đồ uống tặng kèm của KTV tối nay.”
Rượu đưa tới cửa làm sao có đạo lý không uống, vì thế mọi người lại điên cuồng một lượt, cũng sắp muộn rồi, cậu tính đi, cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, phát hiện không có tín hiệu.
Khi đó tín hiệu vốn cũng không ổn định, hơn nữa là trong KTV, rất kín gió, nên cậu cũng không thèm để ý. Đang chuẩn bị tạm biệt với mọi người, lớp trưởng bỗng nhiên có chút thần bí vỗ vỗ bả vai cậu, thì thầm nói: “Lâm Lạc, tôi có chuyện muốn nói vớ cậu.” Sau đó, cậu ta nói, “Chúng ta ra ngoài nói được không, ở đây hơi ồn.”
Quan hệ giữa cậu và lớp trưởng cũng không tệ lắm, nên đã đi theo cậu ta ra ngoài.
Khi bước ra khỏi phòng riêng, cậu mới phát hiện bầu không khí xung quanh có chút không thích hợp, mấy gian phòng bên cạnh đều trống không, khách khứa đã sớm rời đi, nhưng tiếng nhạc lại được bật rất lớn.
Trong KTV, chỉ có một gian của bọn họ còn ồn ào tiếng người, hơn nữa người bên trong hơn phân nửa đều đã say bí tỉ.
Cậu nhìn về phía quầy lễ tân, cảm thấy càng kỳ quái.
Quán karaoke này giống như đang tạm dừng kinh doanh, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không biết đi đâu.
Ngoài hành lang, những bài hát được yêu thích nhất vẫn đang phát, những bức tường treo đầy màn hình, nơi phát ra MV mới nhất.
Tất cả các màn hình vẫn còn sáng, nhưng kỳ lạ thay, không có ai ở đó.
Cậu cảm thấy không đúng, có chút nghi ngờ nhíu mày, dừng bước, hỏi lớp trưởng: “Cậu tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lớp trưởng quay đầu lại, khóc, nương theo ánh đèn lờ mờ, cậu nhìn thấy trên mặt lớp trưởng có nước mắt, thân thể lớp trưởng sợ đến run rẩy: “Lâm Lạc… Xin lỗi, lúc tôi đi tính tiền, họ nói phải gọi cậu ra ngoài. Tôi cũng hết cách rồi, thật xin lỗi, cậu đừng trách tôi…”
Ngay lúc đó, cậu đột nhiên phản ứng lại, KTV rẻ tiền, rượu lên hết đợt này đến đợt khác, tín hiệu biến mất một cách kì quái, hơn nữa Dương Hàng đã chết.
Một tấm thiên la địa võng mắc ở đây, chỉ chờ cậu chui vào lưới.
Một vài người mặc đồ đen và đeo khẩu trang bước ra khỏi các căn phòng khác nhau.
Lúc này, cậu mới cảm giác được, đầu óc choáng váng, nhưng đêm nay cậu căn bản cũng không uống bao nhiêu rượu, chỉ có thể là đồ uống buổi tối đã sớm bị người ta hạ thuốc.
Cậu xoay người, vội vàng chạy về phía cửa sổ, tay đút vào túi, điên cuồng nhấn nút bật nguồn.
Đó là phương thức liên lạc khẩn cấp mà cậu tự thiết lập, sẽ tự động quay đến số điện thoại của Cố Ngôn Sâm.
Cậu vội vã chạy đến một cửa sổ, cố gắng cầu cứu. Cách một lớp kính, cậu thậm chí có thể nhìn thấy đường phố nhộn nhịp bên ngoài.
Dường như nó không ở trong cùng một thế giới với KTV này.
Có lẽ gần cửa sổ, điện thoại di động có một tín hiệu.
Ngay khi điện thoại khẩn cấp được kết nối, cây gậy trong tay hắc y nhân đánh vào đầu cậu, điện thoại di động từ trong tay trượt ra ngoài, cả người cậu ngã xuống đất. Có thể cảm giác được có máu theo lông mày chảy xuống, nhuộm đỏ tầm mắt của cậu.
Cậu nhìn thấy một đôi chân, mang giày da bò cũ, sau đó người đàn ông cúi xuống, đưa tay ra nhặt điện thoại di động của cậu lên.
Đó là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đang mỉm cười với cậu. Nhưng nụ cười đó không khỏi khiến người khác rùng mình
Điện thoại được kết nối, cậu thậm chí còn nghe thấy đối diện mơ hồ truyền đến giọng nói lo lắng của Cố Ngôn Sâm.
“Cố Ngôn Sâm, cứu mạng…” Tiếng cầu cứu suy yếu của cậu bị nhấn chìm trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, một giây sau, người kia ấn nút tắt máy.