Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 5 - Chương 75



Ban đêm, phía đông Bến Viễn.

Đêm nay trời nổi gió, mây đen che khuất trăng sao trên trời.

Đây là khu vực giàu có của Bến Viễn, được bao quanh bởi các trung tâm mua sắm, bệnh viện và trường học tốt nhất ở Bến Viễn. Mà giá nhà ở đây cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Trong một biệt thự khổng lồ, bốn người ngồi xung quanh, trên mặt bàn bày đầy rượu vang đỏ, bánh ngọt và hoa quả.

Đây là một bữa tiệc riêng tư nhỏ.

Mà những người ngồi ở đây nếu không phú thì cũng quý, tùy tiện một người cũng là nhân vật truyền kỳ của Bến Viễn.

Chỉ là hôm nay, chủ đề bọn họ thảo luận hôm nay cũng không phải như thường ngày.

Ngồi bên trái là Thịnh Thiên Thành, một thương nhân giàu có ở Bến Viễn, ông châm một điếu thuốc, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng nói: “Rất nhiều chuyện xảy ra gần đây rõ ràng là đang nhằm vào chúng ta.”

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh nâng kính lên: “Ai da, tôi thấy anh đa tâm quá rồi. Bên tôi tất cả mọi thứ vẫn bình thường mà. Doanh thu trong tháng này còn tăng lên không ít.”

Thịnh Thiên Thành có chút không vui, búng tàn thuốc nói: “Hàn Thanh Dật, anh đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, bây giờ chuyện chẳng qua là chưa lan đến người anh. Diêu Lâm bị bắt, nhà máy điện tử phục hưng của Trương Kiêu Kiệt lần này tổn thất một nữ công nhân trong phân xưởng, liên tiếp xảy ra chuyện, trong thương hội ai nấy cũng đều đang gặp nguy hiểm, anh nói đây là do tôi đa tâm ấy à?”

Ngồi bên phải là một người phụ nữ tên là Hoắc Lôi, là người phụ nữ duy nhất có mặt.

Hoắc Lôi khoảng bốn mươi tuổi, nhưng chăm sóc rất tốt, nhìn mặt cũng chỉ như mới hơn ba mươi tuổi, từ vóc dáng đến bóng lưng hoàn toàn không phân biệt được tuổi tác.

Lúc này trong ngực Hoắc Lôi ôm một con mèo, là một con mèo lông dài màu trắng, con mèo kia rất đẹp, giống như một con búp bê nhồi bông, đang nằm trên đầu gối của cô yên lặng ngủ.

Mười ngón tay của Hoắc Lôi lười biếng luồn vào trong bộ lông của con rối vải, vuốt ve bộ lông của con mèo.

Cô tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Thịnh Thiên Thành: “Có vẻ như từ khi Chung Chí Thuần bị bắt, những chuyện này lần lượt xảy ra, tổng cục đối với chuyện lật lại án hình như đã bắt đầu rục rịch rồi, lần sau nói không chừng sẽ tra được đến chỗ nào đó.” Cô nói đến đây, nhìn về phía mấy người bên cạnh, “Sau khi làm nhiều chuyện như vậy, mấy người ai chống lại nổi điều tra?”

Mấy người ở đây nhất thời đều yên tĩnh lại.

Nhiều năm như vậy, thương hội Hà Đồ với tư cách là người điều khiển âm thầm, cắm rễ khắp Bến Viễn, bọn họ hô phong hoán vũ, vơ vét tài sản, nắm lấy quyền lực, phong quang vô hạn. Bây giờ bị người truy sát, há lại có thể chịu thiệt thòi, mặc cho người ta nắm bắt?

Hàn Thanh Dật cầm lấy một ly rượu vang đỏ hỏi: “Vậy ý của cô là sao? Chẳng lẽ giống như mấy năm trước…”

Nhắc đến chuyện vài năm trước, hơi thở của tất cả mọi người đều ngưng lại.

Mấy năm trước, bọn họ cũng bị bức đến đường cùng, buộc phải họp lại bày mưu tính kế, cuối cùng bí quá hóa liều, làm ra hành động độc sát cục trưởng cục thành phố. Tất cả những chuyện này giống như một canh bạc lớn, bọn họ đặt cược để giành chiến thắng, đặt cược cho bản thân có vài năm tốt đẹp.

Nhưng bây giờ, nguy hiểm lại đến gần.

Ngồi ở vị trí thượng vị, là một ông già hơn sáu mươi tuổi. Ông ta vừa rồi im lặng nghe hết mọi chuyện, đến lúc này rốt cục mới mở hai mắt ra: “Bây giờ đã không còn giống như ngày xưa.”

Vừa nói ông ta vừa ngồi thẳng người: “Lần trước chúng ta động vào cục trưởng Lâm, là một bước nước cờ hiểm, chuyện này tuy rằng lúc ấy không bị phát hiện ra, nhìn thì có vẻ đã an toàn, nhưng lại giống như đang chôn vùi tai họa ngầm. Vài năm qua, mấy người không biết kiềm chế, tham lam hấp thụ tiền bạc của toàn xã hội, nhưng cũng làm cho sự phát triển của toàn bộ thành phố trì trệ.”

Lời nói của ông lão có chút nặng nề, Hàn Thanh Dật ho một tiếng.

Ông già nâng mí mắt lên, tiếp tục: “Sao, chột dạ rồi? Tôi nói sai ở đâu à? Mỗi người các người đều lo cho chính mình một phần ba diện tích đất, chưa bao giờ hiểu ý lấy vừa phải, các người âm thầm cấu kết với những người làm quan, tùy ý sai sử người của công ty anh em giúp các người bán mạng. Các người tùy ý để cho công ty vệ sinh giúp mình giết người phóng hỏa, cho dù có xảy ra chuyện, một cuộc điện thoại là có thể gọi người xử lý giúp mấy người xử lý tốt mọi chuyện.”

“Chính vì sự càn rỡ của mình, các người mới phải trả giá đắt. Bây giờ, người phía trên đã sớm phát hiện ra, cho nên cục trưởng Vương mới bị cách chức, cục trưởng Đinh vừa nhậm chức một năm. Lúc này nếu lại có một vị cục trưởng nữa chết ngoài ý muốn… Đến lúc đó…”

Thịnh Thiên Thành nhíu mày, cũng đã nghĩ đến kết cục như vậy: “Đến lúc đó, có thể sẽ phái người đi điều tra…”

Ông lão gật đầu: “Khi ông trời đã phẫn nộ, thì mấy người giống như bị ngũ chỉ sơn đè xuống, vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Sắc mặt của ba người ngồi xung quanh đều trở nên khó coi.

Hoắc Lôi hỏi: “Cha nuôi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ để cho bọn họ tùy ý tiếp tục điều tra?”

Ông lão lắc đầu: “Cục trưởng Đinh không giống Lâm Hướng Lam lúc trước, Lâm Hướng Lam có năng lực, tự mình làm mọi việc, một khi đánh bại gã, thì sẽ không còn thủ lĩnh, người phía dưới cũng chỉ như bùn nhão. Nhưng bây giờ là cục trưởng Đinh, toàn bộ mọi việc đều dựa vào cấp dưới.”

Thịnh Thiên Thành mở miệng: “Đúng vậy, nếu người phía trên không thể động, vậy người phía dưới chưa chắc cũng không thể động. Lát nữa điều động mấy người phía dưới, giết một kẻ mạo hiểm nhất, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một đám cỏ, mấy người đó sẽ không thể tự mình đi điều tra vụ án?”

Thương lượng xong đối sách, ông lão nhìn về phía người phụ nữ: “Hoắc Lôi, con đi phái người thu thập tư liệu một chút, tìm hiểu tin tức.”

Hoắc Lôi đáp vâng một tiếng.

Chủ đề nghiêm trọng nhanh chóng trôi qua, cuộc thảo luận của bọn họ lại trở lại việc kinh doanh.

Trong lúc nhất thời Hàn Thanh Dật khoe mình gần đây lại có thêm hai trăm triệu, Thịnh Thiên Thành thì nói mình có công ty khác sắp niêm yết.

Hoắc Lôi nghe bọn họ nói, ở một bên cười không nói gì. Ngoài mặt cô làm bộ nghiêm túc lắng nghe, trong lòng lại nghĩ đến những người đàn ông này vừa sĩ diện vừa thích khoác lác. Một đám ngu xuẩn đến cực điểm.

Đột nhiên, bàn tay của cô dừng lại, móng tay dài vô tình kẹp lấy lông của con mèo rối vải. Con mèo bị đánh thức, meo một tiếng, móng vuốt theo bản năng giương ra.

Hoắc Lôi “a” một tiếng, đợi khi cô phản ứng lại, mu bàn tay đã bị thương, nhưng may mà không chảy máu.

Hàn Thanh Dật quay đầu nhìn thấy cảnh này, cười lạnh nói: “Súc sinh quả nhiên vẫn là súc sinh.”

“Đúng vậy, bao nhiêu đồ ăn ngon cũng không nuôi được.” Hoắc Lôi cười một chút, “Quá nghịch ngợm, để tôi nhốt nó trên tầng.”

Cô nói xong đứng lên, ôm con mèo vào thang máy, lên tầng hai. Đôi giày cao gót của cô chạm xuống mặt đất, ma sát tạo thành tiếng vang.

Khi đi ngang qua thư phòng, cô thuận tay cầm một cây kéo từ ống đựng bút, đi vào phòng tắm.

Vài phút sau, Hoắc Lôi ra khỏi nhà tắm.

Cô đã thu dọn xong, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hoắc Lôi bấm chuông phục vụ, có người quét dọn đi tới.

Hoắc Lôi cười nói: “Làm ơn dọn dẹp nhà vệ sinh một chút nhé. Tôi cắt móng tay cho mèo, không may khiến bên trong hơi lộn xộn.” Nói xong, cô bèn giẫm lên giày cao gót, dáng người xinh đẹp rời đi.

❁❁❁

Vụ án của Nhà máy điện tử Phục Hưng đã được giải quyết.

Những nữ công nhân kia cũng được chuyển ra ngoài, sắp phải đối mặt với thẩm vấn.

Sáng sớm thứ năm, sau khi Cố Ngôn Sâm rời giường thì nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động.

Hắn nhanh chóng rửa mặt, sau khi thu dọn xong gõ gõ cửa nhà Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ vừa mới ăn xong, đang thay quần áo, có chút luống cuống tay chân vội vàng đi giày: “Sao hôm nay lại đi sớm thế?”

Buổi sáng đến cục thành phố, cậu cơ bản đều đến sát giờ, còn Cố Ngôn Sâm thì luôn tới sớm hơn bình thường tám phút.

Cố Ngôn Sâm nói: “Cậu không xem tin nhắn trong nhóm à? Có chuyện xảy ra rồi.”

Lúc này Thẩm Quân Từ mới mở điện thoại di động lên, xem tin nhắn trong nhóm.

Hai mươi phút trước, thư ký của cục trưởng Đinh thông báo với họ rằng một vụ án từ chi nhánh được chuyển đến.

Hai người lên xe, Cố Ngôn Sâm khởi động xe. Để đảm bảo an toàn cho việc lái xe, hắn không nhìn điện thoại di động, trực tiếp hỏi Thẩm Quân Từ ngồi ở bên cạnh: “Bên chi nhánh có gửi tài liệu đến không?”

“Có gửi.” Thẩm Quân Từ đọc tài liệu, rồi đưa báo cáo thời gian thực cho hắn, “Là một người con hiếu thảo trên mạng, tên là Thu Văn Huy, mẹ cậu ta bởi vì tai nạn giao thông nên toàn bộ phần dưới ngực đều bị liệt, nằm liệt giường đã nhiều năm, hôm qua tự sát. Chuyện này hiện đang ở trên hot search thì phải.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Nguyên nhân cái chết thì sao?”

Thẩm Quân Từ: “Lúc báo cảnh sát, thì nói là bị túi nilon trùm đầu dẫn đến ngạt thở chết.”

Cố Ngôn Sâm nghe đến đây ừ một tiếng, đối với vụ án này đã có khái niệm cơ bản, nghe cũng không quá phức tạp.

Thẩm Quân Từ lại đọc: “Tài khoản tự truyền thông của Thu Văn Huy gọi là “Cõng mẹ trên lưng”, mẹ cậu ta vì tai nạn giao thông nên bị liệt, tài khoản này là bởi vì chuyện cậu ta cõng mẹ lên núi hái lá mới nổi tiếng. Hình như tôi từng xem qua rồi thì phải, trong lúc làm việc, cậu ta đặt mẹ ở bên cạnh, rồi hát dân ca, là hai mẹ con cùng hát.”

Cậu vừa nói như vậy, Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một chút: “Hình như tôi cũng đã xem qua, có chút ấn tượng.”

Thỉnh thoảng hắn sẽ xem tin tức trên mạng, có rất nhiều tài khoản tiếp thị đẩy cái này cho hắn, nói là một đứa con trai vô cùng hiếu thảo.

Những video này được quay vô cùng chân chất, đều là cảnh sắc nông thôn, cũng rất có phong cách cá nhân, mấu chốt nhất chính là, hát rất dễ nghe, rất nhiều người bị tình cảm chân thật của hai mẹ con cảm động, về sau khán giả xem càng ngày càng nhiều hơn.

Lúc đầu, Thu Văn Huy được đánh giá là người nổi tiếng trên mạng, một đêm livestream có tiền thưởng lên đến hơn vạn nhân dân tệ.

Nhưng sau đó, những người thích cậu ta lại nói cậu ta thay đổi rồi, nhà cậu ta rộng hơn, phòng livestream bắt đầu nhận quảng cáo, mà mẹ cậu ta cũng càng ngày càng ít xuất hiện trong video của cậu ta.

Nhiều người bắt đầu nói rằng cậu ta đã quên sơ tâm, sau đó thì mẹ cậu ta đột nhiên qua đời.

Trên mạng, có rất nhiều video ngắn liên quan đều bị lật lên, nhất thời cư dân mạng bàn tán xôn xao.

Trong nhóm cũng đang thảo luận vụ án này, Thẩm Quân Từ lướt xem.

Lục Anh nói: “Sao ngay cả chuyện hiếu thảo cũng có cư dân mạng góp mặt vậy? Chuyện hiếu thảo này không phải lẽ tự nhiên à?”

“Tôi đối với chuyện show ân và khoe khoang, đều không thích lắm…” Thanh âm này có hơi nhát gan, nghe ra chính là Thích Nhất An.

Bạch Mộng sau đó gửi tới một liên kết video.

Thẩm Quân Từ bật loa ngoài, trong lúc nhất thời, trong xe vang lên tiếng khóc.

Trong video, Thu Văn Huy ở độ tuổi 50 đang khóc nức nở: “Mẹ tôi, bà ấy không muốn liên lụy đến tôi, nên hôm qua bà ấy nói với tôi muốn ăn trái cây, trước khi tôi ra ngoài đã đưa cho bà ấy một túi nilon, trong túi đặt mấy quả táo đã được rửa sạch, tôi không ngờ, bà ấy lại trùm túi nilon lên đầu…”

Thu Văn Huy nói đến đây, gần như nghẹn ngào, bình phục cảm xúc một chút mới tiếp tục nói.

“Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm hơn, bà, bà ấy để lại di thư cho tôi, đợi tôi mua đồ ăn về, bà ấy cũng đã, đã chết rồi. Người cũng lạnh đi. Mẹ… Sao mẹ lại bỏ con lại một mình? Sau này con phải làm sao bây giờ…”

Ông ta vừa khóc vừa nói.

Thẩm Quân Từ lướt xem phần bình luận bên dưới:

“Anh Thu, cố lên, cho dù chỉ còn lại một mình anh cũng phải kiên cường sống sót.”

“Khóc rồi, tôi bắt đầu theo dõi video của anh từ khi anh mới chỉ có 500 người hâm mộ.”

Cũng có những giọng nói khác nhau, có người nói: “Chuyện này giả quá, mẹ mình chết rồi, mà còn có tâm tình phát sóng trực tiếp sao?”

Sau đó nhanh chóng bị cấm nói.

Thẩm Quân Từ xem bài phát biểu trên mạng, tổng kết cho Cố Ngôn Sâm: “Trên mạng có rất nhiều người bày tỏ sự đồng tình, nói mẹ ông ta bệnh lâu quấn thân, sống vất vả, hy vọng ông ta có thể xử lý tốt tang sự cho người già. Nhưng cũng có người nói ông ta hám tài, cố giành lấy sự cảm thông, hấp dẫn ánh mắt, ầm ĩ nói nhất định phải điều tra xem mẹ ông ta có phải do ông ta giết hay không. Mấy người đó và những người ủng hộ ông ta cãi nhau ỏm tỏi, bởi vậy, nên chi nhánh mới gửi vụ này lên văn phòng thành phố.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Chỗ phân cục thì sao, có xử lý gì chưa?”

Thẩm Quân Từ xem chi tiết việc bàn giao một chút: “Ban đầu, chi cục nhận được báo án, đã phái pháp y đến xem hiện trường, kết luận là nghi ngờ tự sát, điều động giám sát, Thu Văn Huy có chứng cứ ngoại phạm, ông ta ký tên nói hy vọng không phải khám nghiệm tử thi. Sau đó bên chi cục nhận được yêu cầu chuyển án, mới đưa thi thể của bà lão tới. Bức xúc, Thu Văn Huy mới đồng ý khám nghiệm tử thi để làm rõ.”

Trong nhóm, mọi người cũng đang bàn luận xem đó là giết người hay tự sát.

Bạch Mộng và Thích Nhất An đều nghi ngờ đó là vụ án giết mẹ.

Lục Anh lại cảm thấy Thu Văn Huy sẽ không có lá gan lớn như vậy: “Mấy cái phân tích trên mạng tôi cũng xem qua rồi, nhưng tôi có chút không hiểu, Thu Văn Huy nổi tiếng trên mạng, là bởi vì mỗi ngày ông ta cõng mẹ mình, nói một câu không dễ nghe đó là, mẹ ông ta cũng là công cụ kiếm tiền của ông ta, ông ta lại nổi tiếng với chuyện hiếu thảo, sao có thể làm ra chuyện giết mẹ?”

Bạch Mộng: “Cảnh sát hình sự bên phân cục nói cho tôi biết, gần đây ông ta livestream đều nói mẹ ông ta có sức khỏe không tốt, vì vậy đã ngừng đưa bà ấy đi, rồi thành lập CP với một người nổi tiếng khác trên mạng.”

Lục Anh: “Được rồi, vậy là đã có động cơ, nhưng còn chứng cứ ngoại phạm thì nói như thế nào đây?”

Bạch Mộng: “Thiết bị trì hoãn? Hay là giấu thời gian tử vong?”

Lúc này, Lục Anh rốt cục mới phát hiện ra có chỗ không đúng: “Ôi, đội trưởng Cố đâu? Tại sao đội trưởng Cố không có ở đây?”

Bạch Mộng: “Không phải đang lái xe chứ?”

“Trong nhóm đều đang triệu hồi anh đó.” Thẩm Quân Từ hỏi, “Đội trưởng Cố, anh không có bình luận gì sao?”

Mặc dù cần phải lái xe an toàn, nhưng khi dừng lại, vẫn có thể nói.

Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng ta đừng nói về nói nữa, còn cách một ngã tư nữa thôi.”

Thích Nhất An vòng qua Thẩm Quân Từ: “Thầy ơi, thầy đang đâu thế?”

Thẩm Quân Từ nhấn phần giọng nói: “Tôi đến ngay đây…” Bọn họ đang đi đến một ngã tư đèn giao thông, Cố Ngôn Sâm chờ đèn đỏ, quay đầu nói một cậu, “Cậu bảo bọn họ cứ bắt đầu làm việc trước đi.”

Thẩm Quân Từ buông tay, điện thoại di động thu âm hoàn mỹ, cũng gửi câu nói kia của Cố Ngôn Sâm vào trong nhóm.

Thẩm Quân Từ vội vàng thu hồi.

Trong nhóm im lặng một lúc.

Bạch Mộng trong nháy mắt kích động: “Tôi không nghe lầm chứ?! Đây có phải là số của pháp y Thẩm không? Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong não của cô cảnh sát bé nhỏ đang tự tu bổ một vở kịch lớn, sau khi phát ra, cô cảm thấy trong nhóm bộ phận bát quái không tốt, nên bấm nút thu hồi.

Thích Nhất An: “Thầy ơi, sao thầy lại ở cùng với đội trưởng Cố vậy?”

Thích Nhất An: “Xin lỗi, em nói sai rồi, em xin lỗi, em thu hồi lại ngay đây.” Hai tin nhắn này cũng biến mất theo.

Lục Anh: “Ủa mấy người không biết à? Họ ở bên nhau suốt mà.”

Một lúc sau anh ta mới gõ lại.

“Ấy, ý tôi là họ sống trong cùng một khu phố. Có vẻ như pháp y Thẩm từ đầu đã thuê cùng một căn với đội trưởng Cố hay sao ấy, cùng nhau đi làm là chuyện bình thường mà, bình thường mấy người chưa từng gặp qua á hả? Đội trưởng Cố thường dẫn cậu ấy đến hiện trường vậy mà!”

Anh ta nói xong cũng thu hồi lại.

Bạch Mộng: “Hình như là vậy, nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên khi nghe ảnh nói chuyện với điện thoại ấy.” Sau đó lại thu hồi.

Thẩm Quân Từ gõ chữ giải thích: “Anh ấy đang lái xe, tôi đi nhờ xe một chuyến thôi.”

Nguyên bản là chuyện rất bình thường, bỗng nhiên bị bọn họ nói như vậy thì có cảm giác hương vị cũng thay đổi.

Cậu giải thích xong, phát hiện phía trước đều là mấy tin nhắn bị thu hồi lại, cảm thấy ở đây không có phân lượng, cũng thu hồi lại tin nhắn lại.

Trong nhóm bỗng nhiên lại yên tĩnh.

Bạch Mộng bỏ qua phần này, nghiêm trang gõ chữ nói: “Báo cáo đội trưởng Cố, tôi đã đến văn phòng, vật chứng vẫn đang trong quá trình bàn giao, thi thể đã đưa tới trước, đã đưa đến phòng pháp y, tôi đang chuẩn bị thu thập thông tin trên mạng.”

Chờ Cố Ngôn Sâm khóa xe lại, lấy điện thoại di động ra, ngoại trừ câu nói của Bạch Mộng, thì thấy một đống tin nhắn trong nhóm đều trong trạng thái: đã thu hồi.

“Trong nhóm làm việc, bớt nói nhảm.” Cố Ngôn Sâm gõ chữ, ra ý cảnh cáo một chút, sau đó hắn quay đầu hỏi Thẩm Quân Từ, “Mấy người vừa nói chuyện gì?”

Pháp y Thẩm mặt không đỏ tim không đập, không chút chột dạ nói: “Có gì đâu, bọn họ gõ nhầm thôi ấy mà.”

Cố Ngôn Sâm tuy không nhìn thấy, nhưng trong lòng sáng như gương: “Nếu đã bị hiểu lầm, vậy nếu như chưa từng xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là oan uổng rồi sao?” Hắn dừng một chút rồi hỏi, “Pháp y Thẩm, tôi có thể mời em đi xem phim không?”

Thẩm Quân Từ cúi đầu trầm mặc, một đường đi về phía tòa pháp y, không biết là không nghe thấy hay chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Đến khi Cố Ngôn Sâm cảm thấy vô vọng, cậu mới quay đầu lại nói: “Chờ vụ án này phá xong đã.”

Trong nháy mắt, đội trưởng Cố hăng hái mười phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.