Buổi sáng, phòng giải phẫu pháp y của Cục Thành phố Bến Viễn.
Nhìn bài thơ giấu đầu này, Thẩm Quân Từ nhíu mày.
Cố Ngôn Sâm cầm di thư tới: “Nhưng đây chỉ là suy đoán theo nghĩa đen, rốt cuộc có phải hay không thì vẫn cần điều tra kĩ càng. Em khám nghiệm tử thi sao rồi? Có kết quả gì không?”
Thẩm Quân Từ nói: “Mới giải phẫu không được lâu, đã xác định là chết do ngạt thở, thời gian tử vong là khoảng bốn giờ chiều hôm qua. ”
Cố Ngôn Sâm sờ sờ cằm: “Chứng cứ ngoại phạm của Thu Văn Huy rất đầy đủ.”
Khoảng thời gian đó, Thu Văn Huy đang làm việc tại một ngân hàng. Camera giám sát và nhân chứng đều có đủ cả.
Thẩm Quân Từ nói: “Tôi cảm thấy thi thể có chút vấn đề, chỉ là vẫn chưa xác định được có vấn đề ở đâu, các anh cứ đi điều tra trước đi, nếu có kết quả tôi sẽ gửi cho.”
Sau khi trò chuyện với Cố Ngôn Sâm, Thẩm Quân Từ trở lại phòng giải phẫu.
Nghĩ đến chữ trên tờ giấy, Thẩm Quân Từ bỗng nhiên có suy đoán, cậu nói với Thích Nhất An: “Cậu đi lấy một ít Natri Thiosunfat(1) tới đây.”
(1): Công thức hóa học là NaS2O3 là công thức hóa học của hợp chất muối với tên gọi là Natri Thiosunfat. Đây là hợp chất tồn tại ở trạng thái rắn đơn hoặc dạng ngậm 5 nước với công thức Na2S2O3.5H2O. Hợp chất muối Na2S203 này còn có các tên gọi khác nhau như Sodium thiosulfate, Natri Thiosunfate, hypo, Natri thiosunphat.
Một số loại thuốc xét nghiệm thường dùng này được cất giữ trong tủ của phòng giải phẫu. Chờ Thích Nhất An lấy ra một lượng Natri Thiosunfat thích hợp, Thẩm Quân Từ đã chiết xuất ra một lượng nhỏ nước tiểu từ trong cơ thể nạn nhân.
Nước tiểu màu vàng nhạt sau khi thêm Natri Thiosunfat dần dần chuyển sang màu xanh đậm khi lắc nhẹ.
Thích Nhất An kêu lên: “Thầy ơi, dương tính! Điều đó có nghĩa là … Nạn nhân có thể đã bị đầu độc khi còn sống! Và màu xanh lá cây này cộng thêm việc bị xơ hóa phổi, có thể là…”
Thẩm Quân Từ gật đầu, đưa phán đoán: “Paraquat(2).”
(2): Paraquat, tên khoa học là1,1′-Dimethyl-4,4′ bipyridilium, thuộc nhóm chất diệt cỏ tác dụng nhanh và không chọn lọc, có tác dụng ăn mòn, nó xúc tác chuyển hóa, đơn electron, gây ra phản ứng oxy hóa, giáng hóa NADPH, peroxy hóa lipid. Kết quả là sinh ra các gốc tự do OH, superoxid,, H2O2… gây hủy hoại tế bào: phổi, thận, gan, tim…. Hậu quả suy đa tạng xảy ra trong vài giờ đến vài ngày. Nồng độ đỉnh trong máu sau uống từ 2 đến 4 giờ. Tỉ lệ tử vong rất cao, nói chung 70-90%. Vì oxy và NADPH tham gia vào quá trình chuyển hóa gây độc, thở oxy đẩy nhanh quá trình xơ hóa tại phổi làm cho bệnh nặng lên.
Loại độc dược mạnh rất này, đúng lúc có thể tác dụng lên phổi của người chết, triệu chứng cũng vô cùng trùng khớp với tình huống trước mắt.
Thích Nhất An lại hỏi: “Nhưng Paraquat rốt cuộc vào cơ thể của bà lão qua con đường nào cơ chứ?”
Đây là một loại kịch độc, giống như tên của nó, chỉ cần một giọt thôi là cỏ toàn bộ vùng đó sẽ khô héo, không còn sự sống.
Nếu Paraquat tiếp xúc với da, sẽ dẫn đến mưng mủ và mụn nước, tiếp xúc với các cơ quan nội tạng, cũng sẽ xuất hiện tổn thương. Trước đó bọn họ đã kiểm tra bên ngoài thân thể của người chết, không có biến hóa rõ ràng, như vậy chỉ có thể là tổn thương trong.
Thích Nhất An hiểu rõ, thi thể có mùi lạ có thể là do cơ thể bị nhiễm độc.
Thẩm Quân Từ bắt đầu kiểm tra từ thực quản đến hệ tiêu hóa của bà lão: “Thực quản bình thường, dạ dày bình thường, gan hơi sưng to…” Cuối cùng cậu rạch màng ruột của nạn nhân ra: “Niêm mạc ruột non sưng lên, có chỗ xuất huyết, và vết loét, paraquat có thể thấm vào cơ thể thông qua đường ruột.”
Xác định được chuyện này, giống như đã giải quyết được một vấn đề nan giải.
Tất cả các hiện tượng đặc trưng đều có thể được giải trình.
Khám nghiệm tử thi xong, Thẩm Quân Từ bảo Thích Nhất An tiếp tục đưa mô cơ thể và các lát nội tạng đi kiểm tra.
Không bao lâu sau đã có kết quả xét nghiệm, giống hệt như suy đoán của Thẩm Quân Từ.
Lúc này cậu mới lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Cố Ngôn Sâm: “Về cơ bản đã xác định được, nạn nhân đã uống paraquat khi còn sống.”
Thẩm Quân Từ sau đó lại bổ sung thêm: “Liều lượng trong cơ thể đủ để giết người, nhưng cần một khoảng thời gian phát tác nhất định, nạn nhân trước khi độc phát tác đã lựa chọn tự sát. Khoảng 3 ngày sau khi dùng. Hiện giờ tôi nghi ngờ paraquat được nén trong thuốc thường ngày nạn nhân uống.”
Cố Ngôn Sâm cũng từng nghe nói qua đại danh Paraquat: “Là cái loại độc dược không có thuốc giải ấy hả?”
Thẩm Quân Từ: “Ừ, thương tổn của loại độc dược này gây ra cho cơ thể con người không thể đảo ngược.”
Paraquat là một chất độc cực mạnh không có thuốc giải, hiện tại đã bị ngừng sản xuất, bình thường cũng không thấy xuất hiện trên thị trường, nhưng trước kia từng được bán với số lượng lớn, vẫn luôn nằm rải rác trong dân gian.
Nhiều người ban đầu khi bị ngộ độc paraquat, sau khi rửa dạ dày rồi trị liệu, sẽ cảm thấy không nghiêm trọng đến mức đó, thậm chí còn có người ảo tưởng, cảm thấy mình có thể khỏi hẳn.
Nhưng thật ra, bọn họ đã bị tử thần bóp chặt cổ họng, không có thuốc chữa.
Nói một cách đơn giản, đây là một quá trình chậm rãi, từ từ khiến con người ngạt thở đến chết.
Cho đến nay vẫn chưa có loại thuốc nào có thể chữa được các triệu chứng sau khi ngộ độc paraquat, chỉ cần uống một lượng nhỏ paraquat là người bệnh sẽ bị ngộ độc, sau đó sẽ gây suy kiệt các cơ quan khác nhau của cơ thể, phổi sẽ bị xơ hóa, cuối cùng bệnh nhân chết vì ngạt thở.
Quá trình đau đớn và lâu dài này có thể kéo dài vài ngày hoặc thậm chí là nhiều tuần. Tàn nhẫn hơn, trong thời gian này, ý thức của người bị ngộ độc vẫn luôn luôn tỉnh táo.
Bọn họ có rất nhiều thời gian để hối hận, hoặc là chờ đợi cái chết.
Dựa theo quá trình độc tính phát tác, bà lão bắt đầu có phản ứng, khó thở, đau bụng không chịu nổi, ăn uống khó khăn, bà hẳn đã biết mình không còn nhiều thời gian.
Cảm giác dần dần chờ đợi cái chết là đau đớn nhất. Bà ấy có thể đã chọn cách tự sát trong trạng thái này.
Phó Lệ Quyên là một bà lão nằm liệt giường, nghi phạm lớn nhất tất nhiên sẽ là con ruột của bà – Thu Văn Huy.
Nếu suy luận của hắn là thật, để người mẹ đang bệnh nằm trên giường dùng loại độc này, loại hành vi này quả thực là cầm thú.
Cố Ngôn Sâm nghe đến đó đã làm rõ được vụ án: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ tranh thủ thời gian để xác minh.”
Trong khoảng thời gian Thẩm Quân Từ khám nghiệm tử thi, Cố Ngôn Sâm đã đến khu dân cư của Thu Văn Huy.
Đây hóa ra là một ngôi làng gần Bến Viễn. Cố Ngôn Sâm không vội vàng đi bắt người, mà ở gần đó hỏi thăm hàng xóm tình hình.
Những người hàng xóm cũng biết cái chết của bà lão ngày hôm qua.
“Ồ, cái gia đình nổi tiếng trên mạng kia ấy hả, hai năm trước nhà bọn họ phát tài, xong mới xây lại nhà, là căn nhà xa hoa nhất ở làng bọn tôi ấy.”
“Quan hệ giữa nó và mẹ nó ây hả, có thể không tốt như trên mạng nói đâu, cậu không biết đó thôi, trước đây mẹ nó thường xuyên gào khóc vào ban đêm, gọi nó là đứa con bất hiếu, sau đó Thu Văn Huy mới xây nhà rồi thay kính cách âm trong nhà. Lúc này thì mới không nghe thấy nữa.”
“Gần đây ấy hả, gần đây không có ai đến nhà bọn họ cả, chỉ có hai mẹ con bọn họ ở đây. Người quét dọn vệ sinh cũng rất lâu mới đến một lần, lần trước đến, phát hiện ra quần áo mẹ nó đã mấy ngày không thay rồi.”
Tổng hợp lời khai của mọi người trong thôn, Cố Ngôn Sâm nhanh chóng lệnh thẩm vấn và khám xét đối với Thu Văn Huy.
Khi các cảnh sát đến nhà của họ, Thu Văn Huy vẫn đang phát sóng trực tiếp, ông ta vừa livestream vừa khóc, nhớ lại những gì mình và mẹ từng làm khi sống chung, trên mặt đất toàn là giấy vệ sinh.
Lục Anh cười lạnh nói: “Đây mới thật sự là linh đường điện tử đấy, còn cả khóc tang trên mạng nữa.”
Thu Văn Huy nhìn giấy tờ cảnh sát, lau nước mắt trên mặt: “Tôi sẽ phối hợp với các anh để điều tra, cũng sẽ đi với các anh, nhưng hãy đợi một lát, đợi tôi nói lời tạm biệt với người hâm mộ đã.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy thì anh nhất định phải nói lời tạm biệt đấy.”
Nếu như ông ta thật sự hạ độc mẹ mình, không biết lần livestream tiếp theo sẽ là khi nào, thậm chí còn có cơ hội phát sóng trực tiếp nữa hay không thì không biết.
Chờ Thu Văn Huy bị áp giải lên xe, nhân viên cảnh sát bắt đầu tiến hành khám xét toàn bộ căn nhà, trình độ tìm kiếm không khác gì đào sâu ba thước.
Tòa nhà nhỏ của Thu Văn Huy nhìn từ bên ngoài không lớn lắm nhưng bên trong lại có rất nhiều góc chết.
Ngay sau đó, các cảnh sát đã tìm thấy một chai nhựa paraquat rỗng được sản xuất vào năm 1982 dưới tầng hầm của ngôi nhà, sau đó còn tìm được thấy cả dấu vân tay của Thu Văn Huy ở trên chai.
Lục Anh phụ trách khám xét trên tầng, anh ta tập trung tìm phòng của bà lão, nhặt từng lọ thuốc lên kiểm tra. Sau đó anh ta báo cáo kết quả cho Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, có một chỗ trống ở trên bàn, hóa ra lọ thuốc ban đầu đặt ở đây đã biến mất.”
Rõ ràng, thuốc độc đã được xử lý.
Để tìm được những loại thuốc này, cảnh sát đã tăng cường phạm vi tìm kiếm, thậm chí còn đưa đến một vài chú chó nghiệp vụ.
Đến buổi chiều, cảnh sát hình sự bắt đầu thẩm vấn Thu Văn Huy trong cục thành phố, ban đầu ông ta vẫn còn chống đối, cắn chết nói không biết chuyện thuốc cỏ paraquat, chỉ nói mẹ mình là tự sát chết.
Ba giờ chiều, Cố Ngôn Sâm cầm một túi vật chứng đi vào phòng thẩm vấn, bên trong có chứa vài viên thuốc đầy màu sắc.
Vừa nhìn thấy chúng, sắc mặt Thu Văn Huy rốt cục thay đổi, ông ta nhẹ nhàng cúi đầu.
“Chúng ta phát hiện ra thuốc bị người ta đổ xuống cống rãnh nhà ông, ông có thể giải thích một chút về nguồn gốc của những loại thuốc này không?”
Thu Văn Huy cắn môi, đối mặt với sự chất vấn không dám nói gì.
Cố Ngôn Sâm nhìn đống thuốc, lại nhìn về phía Thu Văn Huy: “Nhờ ông lựa chọn loại thuốc tan trong ruột, không tan trong nước, mới giữ lại được đầy đủ vật chứng, hiện tại đã có chứng cứ xác thực, ông nên mau chóng nhận tội đi.”
“Tôi không biết những loại thuốc này đến từ đâu, những thứ này cũng không liên quan gì đến cái chết của mẹ tôi cả.” Thu Văn Huy lắp bắp trả lời.
“Ông cho rằng, vì chưa đến lúc thuốc phát tác, Phó Lệ Quyên cũng không phải trực tiếp chết vì trúng độc, pháp y của bọn tôi không kiểm tra ra được sao?” Cố Ngôn Sâm lắc lắc túi vật chứng trong tay một chút, “Kết quả xét nghiệm đã có rồi, chúng tôi đã phát hiện ra thành phần thuốc cỏ paraquat trong cơ thể mẹ ông, sự thật chứng minh, gần đây mẹ ông đã dùng một lượng nhỏ thức ăn hoặc thuốc có chứa thuốc cỏ paraquat.”
Thuốc cỏ Paraquat…
Nghe được ba chữ này, Thu Văn Huy cảm giác nội tạng của mình cũng héo rũ theo.
Có chứng cứ xác thực, không thể phủ nhận được nữa.
Ông ta vốn còn mang theo tâm lý may mắn, nhưng thật không ngờ, vừa mới được một ngày, đã bị cảnh sát tra ra chân tướng.
Thu Văn Huy run rẩy nói: “Ngay cả như vậy, ngay cả như vậy. Mẹ tôi vẫn chết vì tự tử.”
“Tức là, ông đã thừa nhận mình là người đầu độc mẹ mình?” Cố Ngôn Sâm nói, “Về phần ông có tội gì, thì phải để cho tòa án quyết định, bọn tôi chỉ quan tâm đến sự thật của tội phạm.”
“Tôi… Tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.” Thu Văn Huy lấy tay che mặt một lúc, mãi sau mới run giọng mở miệng, “Tôi cũng không muốn giết bà ấy. Nhưng nếu như không giết bà ấy, tôi sẽ bị tra tấn đến điên mất.”
Cảnh sát ghi âm ở bên đã ghi lại toàn bộ bản tự khai của nghi phạm.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Mẹ ông bị liệt hơn mười năm trước đúng không?”
“Đúng vậy, bà ấy bị liệt vì tai nạn xe hơi, tôi đã chăm sóc bà ấy mười ba năm.”
“Ông lập tài khoản trực tiếp từ khi nào?”
“Năm năm trước… Lúc đầu, tôi chỉ đơn giản muốn làm một số phát sóng trực tiếp, khi nhàm chán sẽ phát sóng. Trong một hoặc hai năm đầu tiên, không có ai để ý đến bọn tôi, sau đó, có một acc đại V chia sẻ. Tôi không ngờ thế mà lại nổi. Khi lượng người xem tăng lên, đủ loại chuyện kéo đến, có người gọi cho chúng tôi muốn hợp tác, có người gọi chúng tôi nhờ quảng cáo, có người nói muốn làm người đại diện cho tôi…”
Thu Văn Huy cúi đầu, trước khi tạo acc này, ông ta thật sự là một người bình thường vô cùng thành thật. Đột nhiên được nổi tiếng khiến ông ta cảm thấy như mình đã trúng xổ số. Ông ta cũng không ngờ có tiền lại gặp nhiều phiền phức như vậy..
“Hàng xóm nói đã nghe thấy ông và mẹ mình cãi nhau.”
Thu Văn Huy nói: “Bọn tôi vốn rất ít khi cãi nhau, chỉ là sau này…” Ông ta thở dài một hơi, “Ý nghĩ của bọn tôi càng ngày càng khác nhau. Trước kia khi mẹ tôi bị liệt, chuyện gì tôi cũng làm được, ăn uống, tắm rửa cho bà ấy đều ổn, nhưng sau đó, bà ấy bắt đầu can thiệp vào rất nhiều chuyện.”
Cố Ngôn Sâm nghe đến đó, hỏi: “Hai người bất hòa từ khi nào?”
Thu Văn Huy suy nghĩ một chút: “Tháng 6 năm ngoái.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Là lúc ông bắt đầu nhận quảng cáo phải không?”
Thu Văn Huy dừng một lát: “Quảng cáo hoàn toàn là do một mình tôi nhận, không liên quan gì đến mẹ, bà ấy chỉ cần phối hợp với tôi là được rồi. Nhưng bà ấy cứ nhất quyết không chịu.”
Cố Ngôn Sâm lật lại ghi chép: “Quảng cáo mà ông nhận có những sản phẩm không đạt tiêu chuẩn.”
Lúc đó, rất nhiều người đã tố cáo ông ta trên mạng, vụ đó khá nổi.
Thu Văn Huy nói: “Sự cố đó chính là ngòi nổ. Mặc dù tôi đã xin lỗi, bồi thường và giải thích mọi chuyện sau đó nhưng mẹ tôi vẫn luôn nghĩ rằng đó là lỗi của tôi và bà ấy bắt đầu chỉ tay về việc tôi nhận quảng cáo.”
Ông ta cúi đầu: “Thậm chí sau này, bà ấy bắt đầu nghĩ rằng tài khoản này nổi lên là nhờ vào công lao của bà ấy. Tôi nhận ra bà ấy bắt đầu có thể kiểm soát nó theo ý muốn và muốn chi tiêu nhiều tiền hơn cho bản thân. Tôi hy vọng cả hai có thể sống tốt hơn nên mới xây lại căn nhà, cải thiện môi trường sống, thậm chí đưa mẹ tôi đến một bệnh viện tốt hơn để điều trị …”
Cố Ngôn Sâm nghe xong lời thú nhận, nhưng đây cũng chỉ là lời nói từ phía Thu Văn Huy. Đánh giá trạng thái cuối cùng của bà lão, rất có thể đây là một lời nói dối.
“Tôi cho bà ấy ăn ngon, hầu hạ bà ấy, nhưng mẹ tôi vẫn chưa thấy thỏa mãn, bà ấy ngày càng trở nên ngang ngược, không nói lý lẽ. Thuốc điều trị và tiền phẫu thuật đều không chữa được cho bà ấy, bà ấy bắt đầu mắng tôi là đồ vô dụng. Tôi hoàn toàn không có cuộc sống riêng tư, cuộc sống của tôi đều xoay quanh bà ấy mỗi ngày. Thậm chí có đôi khi tôi cảm thấy nghẹt thở, cảm thấy rằng bản thân sống còn không tốt bằng lúc nghèo khổ.”
Sau đó Thu Văn Huy nói rất nhiều, đều là những chuyện nhỏ nhặt, không có chuyện gì lớn cả.
Ví dụ như mẹ ông ta vào tháng mười hai, giữa lúc mùa đông khắc nghiệt nhất bỗng nhiên muốn ăn dâu tây, bắt ông ta chạy đi khắp nơi tìm kiếm.
Hay là mẹ ông ta mắng dì bảo mẫu chuyên môn được mời tới, bắt ông ta phải tự mình chăm sóc.
Mẹ ông ta thậm chí còn muốn sử dụng điện thoại di động để đăng ký tài khoản của riêng mình rồi phát sóng trực tiếp một mình.
Sự rạn nứt giữa hai mẹ con ngày càng lớn.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vì vậy nên ông mới nảy sinh ý định giết bà ấy?”
Ánh mắt Thu Văn Huy cứng đờ trong chớp mắt, ông ta lắc đầu: “Ừm… Đó không phải là chìa khóa. Mẹ tôi sau đó bắt đầu nói tôi bất hiếu. Đe dọa tôi, nói sẽ phơi bày chuyện của tôi với cư dân mạng, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của tôi, nếu những người đó phát hiện ra tôi thực sự không hiếu thảo như trên mạng, thì tất cả những gì tôi nhận được, sẽ biến mất.”
“Tôi đã hiếu thuận như vậy rồi, sao bà ấy có thể nói ra những lời như thế chứ?”
“Bị ép tới đường cùng tôi mới tịch thu điện thoại di động của bà ấy. Nếu hôm nào cãi nhau gắt quá, tôi cũng sẽ cắt bớt bữa ăn của bà ấy, bà ấy nói tôi ngược đãi bà ấy, không đối xử tốt với mẹ mình, tôi có lỗi với bà ấy, đã quên đi công sinh thành của bà ấy. Nhưng thật ra, tôi cũng đâu có muốn vậy đâu!”
Cố Ngôn Sâm lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, ông ta như thể sợ người khác biết ông ta bất hiếu, tuyên bố đó là sự giả dối, nhưng trớ trêu thay, hành vi của ông ta đích thật chính là bất hiếu.
Thu Văn Huy cúi đầu: “Tôi đã nghĩ rất nhiều cách khác nhau, ít để bà ấy livestream hơn, còn tìm được đối tác mới. Nhưng lợi ích lại giảm xuống rất nhiều. Tôi đã thảo luận với bà ấy, hy vọng sẽ giống như trước đây, ít nhất là để duy trì mối quan hệ trước đây trước máy ảnh, nhưng bà ấy không đồng ý.”
“Trước đây khi tôi dẫn bà ấy lên núi đào đồ về bán, chúng tôi chẳng có gì cả, vô cùng nghèo khó, sống nương tựa lẫn nhau, nhưng lại vô cùng vui vẻ, tôi cảm thấy mình rất hiếu thuận, có một trái tim ấm áp. Nhưng càng về sau, tôi lại cảm thấy ở bên cạnh mình có một quả bom sẽ nổ tung bất cứ khi nào. Tôi thực sự muốn trở lại như trước đây … Nhưng không biết tại sao, bọn tôi không thể quay trở lại được nữa.”
“Một tuần trước, tôi với bà ấy cãi nhau một trận rất lớn. Lúc tôi thu dọn tầng hầm, phát hiện năm đó khi bô tôi còn sống, đã mua một bình thuốc cỏ paraquat… Lúc đó tôi như bị ma xui quỷ khiến vâỵ.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Ông có biết thuốc cỏ Paraquat là kịch độc không có thuốc chữa không?”
Thu Văn Huy run rẩy nói: “Tôi… Tôi không biết, tôi nghĩ rằng nó chỉ là thuốc trừ sâu bình thường thôi.”
Lục Anh không chút lưu tình chọc thủng: “Ông rõ ràng đã lên mạng tìm kiếm về thuốc cỏ Paraquat.”
Thu Văn Huy thấy không thể phủ nhận, lại mở miệng nói: “Đó là sau này, sau này tôi mới biết…”
“Tôi nghĩ, khi tôi tiễn bà ấy đi, bản thân cũng sẽ uống một ngụm.” Nói tới đây, tay Thu Văn Huy cũng run lẩy bẩy, “Nhưng… Tôi không hạ được quyết tâm. Rõ ràng tôi chỉ mới bắt đầu sống một cuộc sống tốt đẹp.”
Bản thân không dám uống, lại để cho mẹ mình uống, uống xong còn mặc kệ cho mẹ mình tự sát, sau đó vẫn còn tâm trạng phát sóng trực tiếp.
Cố Ngôn Sâm nhìn người đàn ông trước mắt.
Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Ông ta nổi tiếng có hiếu, kết quả lại làm ra chuyện như vậy.
Bên ngoài đẹp đẽ, bên trong thối nát.
Thế giới mạng quả nhiên chỉ có thể cho người ta thấy vẻ đẹp mỹ miều bên ngoài,còn những sự thật xấu xí, đều bị ẩn giấu ở phía sau.
Đến cuối cùng, “đứa con hiếu thảo” này vẫn đoạn tuyệt với người mẹ sinh ra mình, thực hiện hành vi bất hiếu nhất.
Thu Văn Huy vẫn đang khai nhận hành vi phạm tội của mình.
“Hai ngày nay, dần dần, mẹ tôi cũng cảm giác được thân thể mình có chỗ không thích hợp, tôi mới kể chuyện mình hạ thuốc cho bà ấy biết. Cả hai chúng tôi ôm nhau khóc rất lâu, cuối cùng bà ấy xin tôi để cho bà ấy trước khi ra đi được một lần vui vẻ. Đó là những gì bà ấy muốn, bà ấy bảo tôi đưa cho bà ấy một cái túi nilon, giấy và bút. Đợi tôi rời đi, bà ấy…”
Thu Văn Huy lại bắt đầu khóc: “Trước khi chết, bà ấy, bà ấy đã tha thứ cho tôi, bà ấy còn viết di thư, di thư kia có thể chứng minh, bà ấy thực sự có ý định muốn chết, cũng đã nhiều năm như vậy… Tôi đã chăm sóc bà ấy nhiều năm như vậy, bà ấy nói bà ấy đã liên lụy tôi…”
Cố Ngôn Sâm đưa ảnh di thư cho ông ta: “Ông không nhận ra, bà ấy giấu tin nhắn ở những chữ đầu tiên sao?”
Thu Văn Huy lau nước mắt, sững sờ cầm lấy tấm ảnh.
Ông ta thậm chí còn chưa đọc kỹ nội dung của bức thư tuyệt mệnh này trước đó, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua đã thở phào nhẹ nhõm, đặt bức di thư này sang một bên làm vật chứng bảo mệnh của mình.
Bây giờ đọc được bốn chữ đó, hai tay có hơi vô lực buông xuống trên mặt bàn.
Thì ra là do ông ta tự lừa mình dối người, mẹ hận ông ta.
Ông ta chợt nhớ lại thời thơ ấu của mình, bố ông ta bị bệnh mất sớm, nhà nội bắt nạt ông ta và mẹ, không chịu nhận bọn họ, mẹ ông ta dẫn theo ông ta, hai mẹ con nương tựa vào nhau.
Khi còn nhỏ, ông ta yếu ớt, nhiều bệnh, khi bị bệnh lúc nào cũng được mẹ chăm sóc. Mỗi lần thức dậy vào giữa đêm, ông ta vẫn nhìn thấy mẹ đang làm mấy món đồ thủ công dưới ánh đèn.
Ông ta còn nhớ rõ, khi mình còn bé, mẹ ông ta cõng ông ta, lên núi hái đồ.
Từ khi còn trong giỏ, cho đến khi học tiểu học, mẹ ông ta cõng ông ta đi khắp nơi.
Lưng của mẹ rất ấm áp, những bài hát bà hát rất hay.
Ngồi trong rừng, nhìn lên bầu trời xanh, phóng tầm mắt ra toàn bộ khu rừng, lắng nghe tiếng chim hót líu lo, tiếng gió, và tiếng hát.
Khi còn nhỏ, ông ta đã nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, khi nào con lớn, con sẽ cùng mẹ lên núi.”
Lúc đó, mẹ ông ta mỉm cười: “Khi con lớn thì mẹ cũng già rồi.”
Ông ta mở miệng, “Vậy đợi đến khi mẹ già, không thể đi được nữa, con sẽ cõng mẹ lên núi.”
Ngày mẹ ông ta bị tai nạn xe cũng không khác gì ngày thương, bà thu dọn đồ đạc, trước khi ra khỏi cửa, nói với ông ta: “Hôm nay mẹ sẽ nấu món măng xào thịt khô mà còn thích ăn nhé.”
Nhưng ông ta không đợi được đến lúc mẹ về, ngược lại lại đợi được tin mẹ ông ta bị tai nạn xe hơi, một chiếc máy kéo nông nghiệp chạy qua, đè gãy xương sống của mẹ. Bà ấy không thể đứng dậy kể từ đó.
Ngôi nhà vốn đã không giàu có gì càng trở nên nghèo hơn.
Khi mẹ ông ta mới bị liệt, ông ta thật sự bắt đầu thực hiện lời hứa, nhưng sau đó, ông ta bỗng nhiên nổi tiếng…
Lần đầu đi tham gia một sự kiện bên ngoài, mặc quần áo hoa lệ do ban tổ chức chuẩn bị, ngay cả đi bộ cũng thể bước đi. Những người khác gọi ông ta là anh Thu, đưa micro đến trước mặt ông ta phỏng vấn.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy mình không giống trước kia…
Thế giới bên ngoài có rượu và thịt, có tiền và phụ nữ.
Ông ta dần dần muốn bỏ rơi bà lão đang nằm liệt trên giường.
Lời khai của Thu Văn Huy tóm tắt toàn bộ quá trình, nhưng ông ta vẫn giấu giếm một phần nhỏ, đó là nguyên nhân thực sự khiến mẹ đoạn tuyệt với ông ta.
Ông ta nhớ mẹ mình che mặt khóc: “Con đã thay đổi rồi, không còn giống như trước đây nữa! Nếu có tiền mà khiến con biến thành người như vậy, mẹ thà không có tiền còn hơn! Con đi quyên góp hết tiền đi, chúng ta sẽ sống những ngày nương tựa vào nhau như trước đây.”
Ông ta không ngờ tới, mẹ mình lại có ý niệm đó ở trong đầu.
Nhưng ông ta không bao giờ muốn trở lại những ngày không có tiền nữa.
Ông ta dường như bị nuốt chửng bởi tiền bạc, sự phù phiếm, và thế giới mạng.
Ông ta uống rượu, thêm thuốc cỏ paraquat vào thuốc của mẹ, nhìn bà ăn.
Nhưng sau đó, ông ta lại sợ hãi, không muốn đối mặt với cảnh lao ngục.
Là ông ta khuyên mẹ mình tự sát, ông ta không cho mẹ mình ăn uống gì cả, gần như là ép bà tự sát.
Ông ta dập đầu, khóc lóc nói: “Mẹ, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, con hầu hạ mẹ mười mấy năm, coi như là đã báo đáp ân dưỡng dục của mẹ, mẹ thay con nghĩ đi, bây giờ mẹ còn sống cũng là chịu tội, nếu mẹ an tâm mà đi, con sẽ tiễn đưa mẹ thật tốt…”
Khi ánh mắt của người mẹ mờ dần, bà đã gật đầu: “Được rồi, anh cho tôi một tờ giấy, một cây bút, và một túi nilon.”
Sau đó, ông ta đi ra ngoài, cố ý đi bộ trên đường phố, nhìn thấy một người đàn ông thì tiến đến chào hỏi, rồi đi đến ngân hàng ngồi trong nửa ngày.
Ông ta trốn đến tối mới về nhà, nhìn thấy thi thể của mẹ và bức di thư, ông ta như thể trút được gánh nặng.
Ông ta muốn khóc, nhưng không khóc nổi, thậm chí ông ta còn muốn cười, bởi vì gánh nặng của ông ta không còn, ông ta rốt cục có thể không kiêng nể gì mà làm chuyện mình muốn.
Nhưng ông ta cần phải khoác lên mình vẻ ngoài đau buồn trước mặt toàn dân thiên hạ, như vậy mới có thể đạt được sự đồng tình của người khác.
Cuối cùng ông ta lo lắng bước vào nhà bếp.
Sau khi báo cảnh sát, ông ta lại mở phòng livestream quen thuộc.
Hít một hơi thật sâu, lau mắt với mu bàn tay phủ đầy mù tạt.
Phần thưởng ào ào tăng lên, thậm chí mức độ chú ý còn cao hơn so với lúc mẹ ông ta còn sống, ông ta đắm chìm trong tiền bạc và sự cảm thông, dưới sự an ủi của cư dân mạng, khóc rống lên.
Nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, ông ta vẫn phải đối mặt với tất cả những gì mình đã làm.
Ông ta thật không ngờ, thi thể mẹ ông ta và những vật chứng kia sẽ ghi lại tất cả những thứ này
Lời thú tội đã kết thúc.
Thu Văn Huy ký tên vào tờ khai, sau đó phạm nhân phải chuyển đến trại tạm giam, chờ mọi thủ tục hoàn tất, thiết bị ghi âm và những thứ tương tự đều đã được tắt.
Cố Ngôn Sâm cởi còng tay cho Thu Văn Huy, hắn chợt nhớ tới ID của Thu Văn Huy, ánh mắt dừng lại phía sau Thu Văn Huy.
Người đàn ông này đã từng cõng mẹ mình, còn bây giờ…
Thu Văn Huy chú ý tới ánh mắt Cố Ngôn Sâm, sắc mặt ông ta bỗng nhiên lạnh đi, chợt quay đầu nhìn về phía sau mình: “Sao… Có chuyện gì vậy?”
Ánh đèn trong phòng thẩm vấn chiếu xuống, trên mặt đất thấp thoáng một bóng người, ngoài ra không có gì khác, vậy ánh mắt cảnh sát trước mắt vừa rồi đang nhìn cái gì?
Cố Ngôn Sâm thấy ông ta bị dọa, cười lạnh, sớm biết như vậy thì lúc trước làm làm gì. Hắn thu hồi ánh mắt, cúi đầu hời hợt nói: “Không có gì, tôi vừa nhìn thấy sau lưng ông hình như có thứ gì đó.”
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh của Thu Văn Huy ướt đẫm lưng, miệng ông ta há to, nhất thời không cách nào khép lại.
Làm ra chuyện như vậy, người nổi tiếng mạng này phải đối mặt với những hậu quả mà mình đã gây ra.
❁❁❁
Vụ án được phá trong vòng chưa đầy tám giờ.
Chứng cứ xác thực, lời khai và vật chứng đầy đủ, tốc độ cực nhanh.
Cố Ngôn Sâm xử lý xong công việc, bảo Bạch Mộng đi viết thông báo của cảnh sát, hắn dặn dò: “Dùng từ chú ý một chút, vụ án này được rất nhiều người chú ý, làm không tốt sẽ lên hot search đấy.”
Bạch Mộng nói: “Yên tâm đi, tôi viết xong sẽ cho anh xem, sau đó mang cho cục trưởng Đinh duyệt.”
Cố Ngôn Sâm trở về phòng làm việc, thấy Thẩm Quân Từ đang ngồi đó chờ mình.
Cậu đã cất xong đồ đạc, dường như đã sớm có chuẩn bị: “Đội trưởng Cố, vụ án kết thúc rồi à?”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đúng vậy, nhờ kết quả khám nghiệm tử thi của em, chứng cứ xác thực, tất cả đều có đủ cả. Còn lại sẽ giao cho bọn Bạch Mộng là được rồi.”
Vụ án này căn bản không có nghi phạm nào khác, hiện tại Thu Văn Huy cũng đã thừa nhận hành vi phạm tội, đúng lúc tốc chiến tốc thắng.
Thẩm Quân Từ vừa rồi xem xong toàn bộ quá trình, cậu mở miệng nói: “Tôi rất thích câu nói cuối cùng của anh.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Đó là ‘lễ vật’ tặng cho ông ta.”
Hắn hy vọng ông ta sẽ sống trong cái bóng của người mẹ mà ông ta giết hại cả đời.
Trừng phạt cái ác và phát huy cái thiện luôn khiến người ta sảng khoái mà.
Nói đến đây, Cố Ngôn Sâm nhắc nhở: “Em nhớ tôi đã hứa với em, sẽ mời em đi xem phim chứ. Với lại, em còn muốn ăn ở đâu.”
Thẩm Quân Từ: “Chỗ anh thích, tôi nhất định sẽ thích.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Vậy thì đi phố Ấn Tượng nhé, mua chút gì đó để ăn, rồi đến rạp chiếu phim Tinh Hoàn xem phim.”