Tuyết Nguyệt Chi Vân

Chương 14: Đuổi khỏi tiên môn



Khi Hạ Chi Vân trở về phòng thì đã canh ba. Cô vội đánh một giấc trước khi đến giờ lên lớp.

Ở phòng Thế Long, Đại Châu vẫn còn đang trong giấc, nhưng Thế Long đã tỉnh giấc tự bao giờ. Từ khi Phượng Chi tử chiến với Ma Tôn ở Ma Giới, hắn không đêm nào ngủ ngon giấc.

Mặc dù từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nói thích hắn, tính cách cũng lạnh lùng tĩnh mịch ít nói ít cười, nhưng đối với hắn mà nói Phượng Chi là một người rất quan trọng. Từ lâu hắn đã đem hình bóng của nàng giấu vào trong tim, cũng đã sớm xem nàng như bạch nguyệt quang chói loá, mãi mãi không thể xoá nhoà.

Từ nhỏ hắn và nàng rất ít gặp nhau, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cầm kiếm đứng giữa chiến trận Thiên Ma Giới uy phong không chút sợ hãi, dáng vẻ kiên cường ấy vốn đã khắc sâu trong tâm trí. Vốn muốn có thể cưới nàng, nhưng bây giờ tử biệt âm dương. Hắn lại càng ôm hận mối thù Ma Giới, càng muốn bản thân mạnh mẽ để báo thù cho nàng.

Trời đã sáng, các đồng môn lại tụ họp tại giảng đường Các Lệnh Phái. Hạ Chi Vân ngáp ngắn ngáp dài vô cùng buồn ngủ. Nhưng cũng may nay cô đã không còn đến muộn. Nhưng kiếp nạn vẫn chưa kết thúc khi tiết đầu tiên lại là tiết học của lão già thối Trần Minh kia, ngày nào cũng lãi nhãi mấy cái đạo lý chán ngắt kia khiến cô thật đau đầu.

Hôm nay Trần Lão Sư tiếp tục nói về Thiên Giới, việc ca tụng Thiên Giới chê bai Ma Giới không phải là ngày một ngày hai lão già này nói. Hạ Chi Vân cũng đã quen với điều đó từ lâu.

Nhưng nay Trần Lão Sư lại nói về một vị Thần nữ nghịch thiên trở thành ác nữ khiến ai ai cũng sợ. Đó là Thánh Nữ Nguyệt Vi Sam.

- “ Thiên Giới trước nay luôn là nơi mạnh nhất. Ở nơi cao Cửu Trùng Thiên. Trên Cửu Trùng Thiên còn có Thần Giới, nhưng Thần Giới vốn đã tách biệt từ lâu, chỉ có những tiên nhân mang trong mình tiên tuỷ trải qua tu luyện kết hợp lôi kiếp phi thăng thần mới có tư cách đặt chân tới. Hàng vạn năm trước, Thánh Nữ là hậu duệ cuối cùng sinh ra ở Thần Giới lại là vị thần trẻ tuổi nhất, mang trong mình sức mạnh hỗn độn. Ngoài 9 vị thần sở hữu sức mạnh Cửu Hành, Nguyệt Vi Sam lại có thể đồng thời sử dụng 9 loại sức mạnh đó trở thành người mạnh nhất Lục Giới. Được ban danh Thánh nữ, trấn giữ Quy Khư bảo vệ chúng sinh. Quy khư là nơi nhốt vô vàn yêu nghiệt bất tử làm hại chúng sinh, một khi cánh cửa quy khư được mở, yêu nghiệt thoát ra sẽ gây hoạn nạn thương vong huỷ diệt Lục Giới. Mà Thánh Nữ đã hoàn thành phong ấn Quy Khư, từ đó đến nay đều vững chắc. Thánh nữ quả thật có ơn với Lục Giới, nhưng sau đó lại tự tay giết chết một vị Thiên Quân, phá huỷ Điện Ti Mệnh ở Thiên Giới gây náo loạn tình duyên chúng sinh, đoạ ma hắc hoá mà phạm nghịch thiên...”

Hạ Chi Vân mặc dù đang buồn ngủ, cũng không thích cách kể nhàm chán của ông ta, nhưng không hiểu sao khi nghe về vị thánh nữ lại có chút động tâm. Vì vậy mà cả quá trình lần đầu tiên nghe một cách nghiêm túc.

Ở bên trên Trần Minh lão sư vẫn tiếp tục hăng say kể:

- “Nguyệt Vi Sam nghịch thiên mà phải chịu đạo lôi kiếp, theo đó Tiên Thiên Đế đã giết chết ma nữ, tuy nhiên sức mạnh Cửu Hành của cô ta vẫn không thể nào tiêu tán. Thiên Đế bèn cùng với các vị Thần Quân lúc đó hợp lại phong ấn sức mạnh Cửu Linh Mạn. Tiếp đó dùng tới Trấn Linh Châu do thần Thượng Cổ khi xưa tạo ra để lại, dùng làm vật chứa Cửu Linh Mạn. Sau cùng lại dùng Thanh Linh Nguyệt làm tầng phong ấn ngoài cùng.”

Lúc này Hạ Chi Vân lại có vẻ cảm thấy hơi hụt hẫng. Không biết là đồng tình với chúng sinh hay thương cảm cho vị thánh nữ này nữa. Một vị thần linh dùng sức lực bảo vệ Lục Giới, tại sao lại có thể vì giết một vị Thiên Quân mà gây ra nhiều lầm lỗi như thế?. Sự việc đã trôi qua hàng vạn năm, có lẽ người đời chỉ nhớ tới Quy Khư đã được một vị thần linh phong ấn cặn kẽ, mà hoàn toàn không nhớ ai đã phong ấn nó.

Hạ Chi Vân lại càng cảm thấy tò mò với những bí ấn về vị Thánh Nữ từng được ca tụng rồi từng bị cả Lục Giới quay lưng ghét bỏ.

- “Vì vậy là ngươi tu tiên, phải biết cắt bỏ dục niệm, để tinh thần khiết tịnh mới có thể che chở chúng sinh...”

Đang thần người ra đó, bỗng nhiên Trần Minh lão sư chỉ đến cô, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

- “Mà cô… chính là cô đó, Hạ Chi Vân! Tiên căn không có, kiến thức không vững, lại còn không biết cố gắng, cả buổi học đều đờ người ra đó không biết đang suy nghĩ những gì. Các đồ đệ khác không được học hỏi cô ta, bị kéo thành tích xuống, trở thành vô dụng như cô ta. Nếu cô ta có bản lĩnh, thì chắc cũng chỉ có thể trở thành ác nữ đoạ ma mà thôi…”

Kèm theo đó là tiếng cười nhạo của các đồng môn. Vũ Thanh cũng che miệng cười thầm. Bị nói như vậy dĩ nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, Hạ Chi Vân vừa thấy ấm ức vừa thấy tức giận, cô dứt khoát đứng lên cắt đứt tiếng ồn ào bàn tán.

- “Vậy Kẻ tu tiên chân chính đều cao ngạo tự cho mình giỏi mà soi mói, phán xét thậm tệ hạ bệ người khác như Trần Lão Sư đây mới có thể trở thành thần tiên tối cao sao? Vậy cho hỏi, tại sao Trần Minh Lão Sư tuổi đã cao, tu luyện nhiều năm như vậy vẫn chưa thể lên được Chín tầng mây danh chính ngôn thuận trở thành thần tiên mà phải ở dưới hạ giới dạy học những kẻ như ta? Do ngài lưu luyến nhân gian, hay do đạo hạnh chưa đủ. Nếu vậy cũng không phải chúng ta đều cùng một loại người sao?”

- “Ngươi… ngươi…”

Ông ta tức giận đến mặt đỏ mang tai, cơ thể đều tức đến nỗi run bần bật. Lời Hạ Chi Vân nói đanh thép, lại dường như rất có lý, ông ta dĩ nhiên không thể nói lại. Liền dùng quyền lực áp chế:

- “Kẻ không tôn sư trọng đạo như cô không xứng ngồi ở đây tu tiên, tàn niệm quá cao, đạo hạnh thấp kém. Nếu đã vậy thì mau thu dọn hành lý rời khỏi Các Lệnh Phái đi, ta không dạy nổi cô!”

Hạ Chi Vân lúc này chỉ cười một cách khinh bỉ, ông ta rõ ràng không ưa mắt cô nên lần nào cũng kiếm chuyện, không có tiên căn thì đã sao chứ, còn tốt đẹp hơn lão già đó gấp trăm lần.

- “Thật đúng lúc! Bổn cô nương cũng không muốn ngồi đây nghe lời nói nhàm chán của ông. Rõ ràng là không ưng mắt ta liền kiếm cớ gây sự, những kẻ tu tiên các người đều nói lấy chính đạo làm lẽ sống, nhưng lại không công bằng phân minh. Thật khiến người khác khinh bỉ. Làm đồ đệ của ông, ta không thèm!”

Nói xong cô liền bỏ ra ngoài, các đồng môn nhìn thấy hành động của cô liền hoảng hốt. Trần Lão Sư kia cũng tức đến muốn điên rồi. Lần đầu tiên ông ta bị một đồ đệ yếu kém chửi đến thậm tệ như vậy.

Thế Long thấy Chi Vân bỏ ra ngoài thì liền đuổi theo, Vũ Thanh vốn muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ có thể căm tức nhìn hắn chạy ra ngoài theo Hạ Chi Vân. Đúng là gai mắt, cô ta luôn thích thầm Thế Long, nhưng Thế Long trước đây đều thích biểu tỷ của cô, không ngờ sau khi Phượng Chi tử trận lại lòi đâu thêm một Hạ Chi Vân mặt dày chướng tai gai mắt như thế.

- “ Hạ cô nương, xin dừng bước”

Thế Long đuổi kịp Chi Vân vừa cất tiếng gọi cô. Nghe thấy giọng nói quen thuộc ôn nhu dịu dàng đó liền lập tức dừng lại. Hắn bước lên trước mặt cô:

- “Hạ cô nương, có chuyện gì chờ chưởng môn đến rồi từ từ giải quyết. Cô đừng manh động, Trần lão sư thật sự hà khắc nhưng cũng là do muốn dạy dỗ đệ tử, chúng ta cứ chờ Chưởng môn đến có được không?”

Chi Vân thật sự trong lòng vừa tức lại vừa uất ức, cho dù cô yếu kém nhưng nếu cứ để người khác chà đạp lên sự tự trọng của bản thân, cô sẽ lập tức phản bác lại.

- “Thế Long công tử. Cảm ơn huynh đã luôn giúp đỡ ta. Ta quả thực không có năng lực. Nhưng ta không thể nào để người khác chà đạp lên mình một cách vô cớ. Công tử là người tốt, vẫn nên đừng vì ta mà liên luỵ đến mình.”

Nói rồi Chi Vân cất bước rời đi, Thế Long liền vội vàng giữ lấy tay cô.

- “Hạ cô nương, chúng ta vẫn nên…”

- “Có chuyện gì sao?”

Ngay lúc đó giọng nói của Lôi Chi Kỳ cất lên ngăn chặn lời nói của Thế Long cũng như mọi ồn ào trong thư đường. Tất cả mọi người bước ra hành lễ.

Trần Minh thấy Lôi Chi Kỳ đến, hắn ta biết từ trước giờ hắn luôn nghe theo ông ta, liền mạnh miệng đổ mọi chuyện cho Chi Vân.

- “Chưởng môn, Hạ Chi Vân tư chất kém cỏi, lại không biết tôn sư trọng đạo, kính trọng bậc trên. Đã vậy còn đòi rời khỏi môn phái. Ta không thể dạy nổi một tiểu nha đầu không có tiên căn lại vừa ngu xuẩn như vậy, vẫn xin Chưởng Môn sớm đuổi cô tránh làm hỏng thanh danh môn phái chúng ta.”

Khác với phong thái bất cần không quan tâm mọi chuyện như mọi khi, Lôi Chi Kỳ nghe lời nói của ông ta một cách nghiêm túc, gương mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm nghị, chỉ nở một nụ cười nhạt:

- “ Ồ vậy sao? Trần lão sư, ta cho ông quyền quản lý mọi chuyện ở môn phái, cũng nhắm mắt làm ngơ với ông. Nay ông lại tự lấy mình làm chủ, từ khi nào chuyện đuổi học đệ tử trong phái do ông quyết định vậy?.”

Ngữ điệu của Lôi Chi Kỳ nghe thì bình thường nhưng lại có sự mỉa mai, áp bách trong đó. Hắn cũng biết rõ ông ta nhiều lần làm khó Hạ Chi Vân, thấy cô vẫn nhẫn nhịn nên hắn đều không can thiệp. Nay Chi Vân thật sự đã vùng dậy, quả nhiên tính nóng nảy của Phượng Chi vẫn còn đó. Hắn cũng đành ra mặt giúp cô thoát khỏi tình thế này thôi.

Trần Minh nghe mấy lời của Lôi Chi Kỳ nói lại bất ngờ, Lôi Chi Kỳ trước nay đều không quan tâm lắm mấy chuyện vặt vãnh trong sư môn, tính cách vẫn luôn nhàn nhã ung dung, chuyện ở Phái Lệnh Các đều do Trần Minh làm chủ, không ngờ hôm nay Chưởng môn lại quan tâm chuyện này khiến hắn không khỏi lo sợ.

- “Chưởng môn, ta không dám. Nhưng quy môn có sẵn, cô ta không tôn sư trọng đạo. Các đệ tử ở đây có thể làm chứng.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.