Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 384: C384: Phá chướng



Tuy nhiên Giang Nguyên không nói thêm gì, bên cạnh có một người cao giọng cười nói:

- Bức tranh này là “Thập chỉ Chung Quỳ đồ” của Họa thánh Ngô Đạo Tử. Là một tác phẩm tương đối nổi tiếng của Ngô Đạo Tử, đương nhiên phải xem cho kỹ rồi!

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy lời này thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn tên đàn ông bên cạnh. Cô lập tức nhìn thấy một nam thanh niên cao to tuấn lãng.

Gã trai kia thấy Phan Hiểu Hiểu nhìn sang liên cười nói:

- Người đẹp này có thể không hiểu lắm, trong cả viện bảo tàng này, bức tranh này cũng là một tác phẩm quý giá hiếm có... bút pháp họa phong này đều là tác phẩm của thời kỳ cường thịnh nhất của Ngô Đạo Tử... có ý nghĩa tương đối tượng trưng...

- ồ?

Nghe thấy lời này Phan Hiểu Hiểu mới nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cô lại liếc mắt nhìn bức tranh nọ thêm một cái, trong lòng hơi hiểu ra, thầm nói: “Giang Nguyên nhìn bức tranh này lâu như vậy, chẳng lế tên này thật sự có nghiên cứu về phương diện này sao?”


Gã trai nọ thấy Phan Hiểu Hiểu gật đầu, bắt đầu chú ý đến bức tranh này liền cười tự đắc. Gã lại tiến lên vài bước, cười nói:

- Người đẹp, em xem chỗ này này, bức tranh này... bút pháp chủ yếu thể hiện ở...

Gã trai này ở bên thao thao bất tuyệt, Giang Nguyên cũng chẳng thèm chú ý đến gã. Giờ hắn đang tập trung quan sát bức tranh này... Vì cả đoạn đường hắn đã xem qua, hình như chỉ có bức tranh này hơi đặc biệt.

Đương nhiên, cái đặc biệt này không phải Giang Nguyên thật sự nhận ra được bức tranh này vẽ đẹp như thế nào, kỹ thuật vẽ có chỗ nào kinh người, bởi vì hắn thật sự chẳng hiểu gì những thứ này. Sở dĩ hắn nhìn chăm chú như vậy là vì những bức tranh ở đây, bức nào bức nấy đều có giá cực cao. Đối với một kẻ mê tiền như Giang Nguyên thì dĩ nhiên hai mắt lấp lóe ánh vàng, nhìn chằm chằm rồi...

Hắn vừa nhìn vừa lầm bầm... “Bức tranh này chắc phải sáu bảy triệu tệ. Nếu mình có một bức,vậy thì không cần phải cực khổ nữa, haha..”

Có điều, giờ Giang Nguyên nhìn chằm chằm bức. tranh này, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy hình như có gì không đúng...

Bức tranh này khác với những bức khác mà hắn đã xem, dường như mọi thứ rất rõ ràng, rất thuận mắt. Tuy hắn không hiểu lắm, nhưng hắn vừa nhìn đến đã cảm thấy thoải mái. Nhưng tuy bức tranh này cũng không tệ, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, sao cứ có cảm giác có gì đó không đúng...

Cả một đoạn đường ngắm tất cả các bức tranh đều rất tự nhiên, nhưng chỉ có bức này là thoạt nhìn thì không tệ, nhưng sau khi nhìn kỹ, lại cảm thấy hơi kỳ quái, dường như không được tự nhiên trôi chảy như những bức tranh kia.

Trong lúc trong lòng Giang Nguyên đang tràn đầy nghỉ hoặc, đột nhiên một tin tức lóe lên trong đầu:

- Kích phát thiên phú cấp một phá chướng...

Cùng với dòng tin tức này lóe lên, hai mắt Giang Nguyên dường như hơi co rút, sau đó một tia dị quang rất nhỏ lóe lên.


Lúc này Giang Nguyên bị tia dị quang lóe lên trong đầu làm cho hơi sửng sốt, nhưng lúc này hắn phát hiện bức tranh trong tầm nhìn của hắn bắt đầu hơi vặn vẹo.

Dường như kết cấu của cả bức tranh đột nhiên chuyển động trong đầu hắn, thậm chí trong đầu hắn còn hình thành một kết cấu dạng lập thể, sau đó kết cấu bức. tranh này bắt đầu tự động phân giải, giống như từng sợi từng sợi được phân giải hết ra, cuối cùng nó được vẽ lại từ nét bút thứ nhất bắt đầu vẽ lại rất nhanh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kết cấu cả bức tranh lại một lần nữa được phục hồi như cũ trong đầu Giang Nguyên.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi này mà trong đầu Giang Nguyên đã hiện rõ toàn bộ lưu trình kết cấu và nét bút của cả bức tranh này...

- Á... Giả à?

Giang Nguyên ngơ ngác hồi tưởng lại hình ảnh trong đầu ban nãy, sau đó đột nhiên thốt lên từ này.

Bởi vì thông qua lưu trình của nét bút và kết cấu tranh đột nhiên hiện lên trong đầu hắn ban nãy hắn đã phát hiện, tuy bề ngoài trông bức tranh này không tệ, nhưng khi hạ nét bút lại không lưu loát. Hơn nữa có vài chỗ chuyển ngoặt nét bút tương đối trì trệ. Theo lý mà nói vị Họa thánh Ngô Đạo Tử này sao có thể để xảy ra tình trạng như vậy...

Chủ yếu nhất là, trong kết cấu bức tranh, rõ ràng đã nhiều hơn vài nét bút mà trong bức tranh này lại không có... Rõ ràng, hình như đã bị người ta xóa đi để chỉnh sửa...

Tình huống như vậy sao xuất hiện ở Ngô Đạo Tử được. Hơn nữa thời ấy cũng không thể có kỹ thuật như thế này. Chỗ xóa đi để sửa lại không thể nhìn ra được chút dấu vết nào.


Tổng hợp tất cả lại, ngoại trừ bức tranh này là giả, Giang Nguyên không thể nghĩ ra khả năng nào khác. Nhưng đây là bảo tàng Cố Cung, sao có thể xuất hiện hàng giả?

Cho nên Giang Nguyên mới chấn động thốt lên từ này.

Mặc dù giọng hắn không lớn nhưng Phan Hiểu Hiểu và gã trai cao to tuấn lãng đứng cạnh đều nghe được rõ ràng.

- Á?1 Phan Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Tên này nói mà không suy nghĩ à?

Phan Hiểu Hiểu nghĩ vậy. Gã thanh niên bên cạnh sau khi sửng ra cũng ngạc nhiên cười. Đây là lần đầu tiên gã nghe thấy có người dám nói hàng triển lãm trong bảo tàng Cố Cung như vậy.

Nghĩ tới đây, trong mắt gã không khỏi hiện lên một tia trào phúng. Gã nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó lãnh đạm cười nói với Giang Nguyên: - Anh bạn à... Bức tranh này chắc chắn không phải giả!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.