Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 434: C434: Việc này con cứ suy nghĩ thêm đi



- Đây là chứng chỉ hành nghề của con...

Ăn cơm tối xong, thầy thuốc Hồ mỉm cười đưa một tờ chứng chỉ màu vàng đậm cho Giang Nguyên, vẻ mặt vui mừng nhìn một đệ tử này của mình...

Giang Nguyên đưa tay nhận chứng chỉ, nhìn mấy chữ to "Chứng chỉ hành nghề" trên đó, trong lòng cũng hơi kích động. Có thứ này rồi, sau này không bị xem như: là hành nghề y phi pháp nữa. Sau này hắn coi như là thầy thuốc danh chính ngôn thuận rồi.

Mặc dù Giang Nguyên cũng không quan tâm lắm tới

việc này nhưng hăn lại hiểu rất rõ, ông nội mình, còn cả sư phụ đều hết sức quan tâm. Nếu không bởi chuyện này thì bọn họ cũng không cố ý cho mình tham gia thi đấu truyền thừa gì gì này.

Cho nên nhận được thứ này cũng khiến sư phụ và ông nội yên tâm rồi. Cầm thứ này trong tay coi như miệng có cơm ăn rồi, mặc dù mình không cần miếng cơm này nhưng trong mắt mấy lão đồng chí đó, điều này có ý nghĩa không nhỏ. Đặc biết là ông nội vẫn luôn lo lắng cho mình, hiện tại có thứ này cũng đủ khiến ông yên tâm.

- Giang Nguyên... Mời khách, mời khách.... Phải khao thôi...

Nhìn Giang Nguyên cầm chứng chỉ hành nghề, Trương Nhạc một bên cũng lộ vẻ cảm khái, nghĩ bản thân vì muốn lấy chứng chỉ này mà phải học không biết bao nhiêu năm y hoa. Mà Giang Nguyên này còn chưa từng học đại học, lại thuận lợi nhận được chứng chỉ. Đây quả thật khiến người ta hâm mộ và đố ky mà...


Mấy hộ sĩ bên cạnh nghe thấy lời này cũng đều ồn ào cười nói:

- Đúng đúng... Thầy thuốc Giang phải khai thôi, nhất định phải khao thôi...

Nhìn thấy tất cả mọi người đều vui mừng chân thành cho mình, Giang Nguyên cũng không nhịn được cười, gật đầu nói:

- Tốt... Hôm nay tôi mời mọi người ăn khuya, đi chỗ nào do mọi người quyết định nhé...

- Ồ...

Nghe thấy Giang Nguyên nói muốn mời ăn khuya, đám hộ sĩ Tiểu Tình đều cao hứng hoan hô, bắt đầu bàn tán xem nên đi ăn khuya ở đâu.

Nhìn thấy đám nhân viên đang vui vẻ như vậy, trên mặt thầy thuốc Hồ cũng lộ ý cười đậm hơn vài phần, nhìn Giang Nguyên một chút, cảm thán nói:

- Giang Nguyên... Sư phụ thật sự đã già rš

Nhìn vẻ cảm thán trên mặt thầy thuốc Hồ, Giang Nguyên vội vã cười nói:

- Đâu có chứ... Sự nghiệp của sư phụ hiện tại đúng là lúc mặt trời ban trưa, làm sao có chuyện già chứ...

- Ha ha... Miệng thăng ranh này đúng là càng ngày càng ngọt đấy...

Thầy thuốc Hồ vuốt râu cười to, lắc đầu nói: - Chẳng qua sư phụ cũng rất vui vẻ...

Cười vui một hồi xong, lúc này thây thuốc Hồ cũng chăm chú nhìn Giang Nguyên, nói:


- Chỉ tiêu phía bên Bệnh viện số 1 kia, viện trưởng Bạch đã giữ lại cho con rồi... Con suy nghĩ một chút. Nếu muốn làm thầy thuốc ổn định thanh thản thì Bệnh viện số 1 là một trong số những bệnh viện hàng đầu cả nước, cũng là một sự lựa chọn không tồi, so với phòng khám này còn tốt hơn nhiều...

Nghe thấy thầy thuốc Hồ nhắc tới vấn đề này, lúc. này Giang Nguyên cũng không nén nổi nhíu mày. Muốn để hắn tới Bệnh viện số 1 làm việc cũng không có nhiều khả năng lắm. Dù sao nếu hắn làm vậy thật thì sau này sẽ bị bó buộc không nhỏ, đối với bản thân cũng không phải chuyện quá tốt.

Hơn nữa nói thật là hắn cũng hơi không nỡ rời nơi này. Nghĩ tới đây, Giang Nguyên cười khổ nói:

- Sư phụ... Người muốn đuổi con đi thật đấy à...

Nhìn vẻ mặt không muốn của đồ đệ, thầy thuốc Hồ nhẹ nhàng cười cảm thán:

- Tên nhóc này... Sao sư phụ lại muốn đuổi con chứ.

Chẳng qua một cơ hội tốt như thế, nếu bỏ lỡ thì quả là đáng tiếc...

Nói với đây, thầy thuốc Hồ hơi ngừng lại một chút, sau đó nói:

- Nếu con vào Bệnh viện số 1, như vậy sau này tiền đồ phát triển của con có thể lớn hơn rất nhiều, coi như có muốn điều đến Yên Kinh gì đó cũng rất ti


Thầy thuốc Hồ thật sự đã suy nghĩ rất kỹ càng cho. Giang Nguyên. Hiển nhiên Giang Nguyên cũng biết rõ là sư phụ đều nghĩ cho mình, lập tức thoáng chần chờ, sau đó lại cười nói:

- Sư phụ... Thật sự con cũng không muốn đi lắm. Con muốn tiếp tục ở lại phòng khám, đi theo sư phụ...

Nghe những lời này, thầy thuốc Hồ hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Giang Nguyên, đang định nói tiếp vài câu nhưng lại nhìn đôi mắt hắn trong suốt đang mỉm cười. Thầy thuốc Hồ ngây ngẩn, thấy rất rõ rằng đồ đệ này của ông đúng là nghĩ như vậy chứ không phải nói lời khách sáo.

Ông lập tức đành cười khổ một tiếng, đã biết không ngờ đồ đệ mình chẳng muốn một cơ hội tốt tới vậy rồi, muốn đi theo mình ở phòng khám nhỏ này. Ở cương vị sư phụ, chẳng biết là nên vui mừng hay nên buồn bực đây...

- Được rồi, được rồi... Trước không nói tới vấn đề này nữa. Dù sao cũng không phải trả lời phía viện trưởng

Bạch ngay. Nói gì thì nói vẫn còn tỉnh trưởng La ở đó... Việc này con cứ suy nghĩ thêm đi...

Thầy thuốc Hồ thở dài bất đắc dĩ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.