Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 463: C463: Lần này là thật đấy



Tạm biệt Chủ nhiệm Vương, trên đoạn đường đến lớp, hắn gặp được sinh viên quen mặt, Trương Nghị Vĩ. Trương Nghị Vĩ vừa nhìn thấy Giang Nguyên, chân chó chạy đến chào, vẻ mặt bội phục, hưng phấn nói:

- Giang lão sư, thầy lợi hại quá. Em ngưỡng mộ thầy vô cùng.

- Đừng ăn nói lung tung. Cẩn thận tôi cắt lưỡi cậu đấy.

Nhìn thần sắc hưng phấn của Trương Nghị Vĩ, Giang Nguyên biết người này đang nói cái gì, lập tức trừng mắt, khẽ gắt một cái.

- Cái gì mà nói lung tung chứ? Giang lão sư, thầy đúng là thần tượng của em.

Nói đến đây, Trương Nghị Vĩ chỉ thiếu không đấm ngực:

- Mấy năm qua, không biết có bao nhiêu người có ý với Tuyên Tử Nguyệt, nhưng không ai đến gần được cô ấy nửa bước. Còn có hai người bị cô ấy đánh chết khiếp. Giang lão sư, thầy chính là Bá vương ngạnh thượng cung đấy. Quá mạnh!

- Bá vương ngạnh thượng cung?


Giang Nguyên lau mồ hôi, nói:

- Cậu không được ăn nói lung tung. Tôi và Tuyên... Tuyên Tử Nguyệt chỉ là thần luyện, giao thủ với nhau mà thôi.

- Thần luyện?.

Hai mắt Trương Nghị Vĩ chớp chớp, đột nhiên sáng ngời, sau đó nhìn Giang Nguyên, hạ thấp giọng nói:

- Mới sáng sớm mà đã thần luyện? Giang lão sư, chẳng lẽ buổi tối thầy và cô ấy...thật sự có... Thầy đúng là quá mạnh. Không chỉ Từ Thanh Linh, mà còn có Lý Tiểu Vũ, ngay cả....

- A, Giang lão sư, tại sao thầy lại đánh người? A, a, đừng đánh nữa. Đánh nữa, em gọi người đấy.

- A, thầy đừng đánh, đừng đánh. Thầy là thầy giáo, chú ý đến thân phận của mình chứ. A, đánh sinh viên là không đúng. Á, á...Viện trưởng Tân, cứu em, cứu em..

Nhìn Phó viện trưởng Tân đang đi đến, gương mặt có chút khó coi, Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, cảm giác hắn đã xả được giận, sau đó vỗ vào Trương Nghị Vĩ, mỉm cười gật đầu với Phó viện trưởng Tân.

~ Xin chào Viện trưởng Tân. - À, xin chào, xin chào. Viện trưởng Tân miễn cưỡng cười mắt cầu viện của Trương Nghị Vĩ giống như nhìn không khí, liền quay đầu bước đi.

Giang Nguyên nhẹ nhàng võ đầu Trương Nghị Vĩ, mỉm cười nói:

- Được rồi, trở lại phòng học đi. Sắp đến giờ học rồi.

- Vâng, em đi ngay, em đi ngay.

Vốn đã tuyệt vọng, còn tưởng rằng mình sắp bị đánh nữa, nghe Giang Nguyên nói, hai mắt Trương Nghị Vĩ sáng lên, nhanh như chớp chạy về lớp học.

Nhìn tên tiểu tử chạy trối chết, Giang Nguyên thở hắt ra. Cảm giác này đúng là không tệ, chút buồn bực nho. nhỏ đã tiêu tan.


Sau khi bước vào phòng học, không khí trong phòng rất yên tĩnh. Vừa rồi, tất cả mọi người đều nhận thấy tâm trạng của Giang lão sư hôm nay không được tốt lắm. Cho nên chiêu giết gà dọa khỉ này của Giang Nguyên quả nhiên không sai.

Ít nhất, mọi người vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng không ai có dũng khí đến gần hắn hỏi chuyện. Chỉ là cô gái ngồi chính giữa, ánh mắt u oán nhìn Giang Nguyên, khiến cho người nào đó cảm thấy xấu hổ.

Vất vả lắm mới dạy xong tiết học, sau khi hết giờ, Giang Nguyên chạy nhanh ra khỏi phòng, để lại đám sinh viên tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó không nhịn được. mà nhìn về phía chính giữa.

Sắc mặt Từ Thanh Linh có chút tái nhợt. Giang Nguyên không chính thức đáp lại cô, chẳng lẽ là vì chuyện này? Vì hắn đã thích Tuyên Tử Nguyệt?

Trương Du Chánh chậm rãi nhìn xung quanh, mày. hơi cau lại, ánh mắt lạnh lùng, khiến cho tất cả những người đang chú ý đến Tuyên Tử Nguyệt cũng phải quay. mặt đi chỗ khác.

- Thanh Linh, chúng ta đi ăn cơm đi.

Trương Du Chánh có chút đau lòng nhìn cô gái đang tái nhợt bên cạnh, rồi lại nhìn các sinh viên khác đang bắt đầu rời khỏi phòng học, thấp giọng nói.

Nghe Trương Du Chánh gọi mình, Từ Thanh Linh mới bừng tỉnh, nhìn Trương Du Chánh bên cạnh, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống.

Buổi tối, người bệnh cũng không đông lắm. Đã đến 8h, người bệnh trên cơ bản cũng đã xử lý xong. Trương Nhạc nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn phòng bệnh đã trống, rốt cuộc nhịn không được cười với Giang Nguyên:


- Giang Nguyên, hôm nay tôi có hẹn với một cô gái. Nếu không có gì, tôi đi trước nhé.

- Anh đi đi, có tôi ở đây rồi. Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn Trương Nhạc: - Là thật sao?

- Phì, có khi nào cậu thấy tôi nói xạo không? Đương nhiên là thật rồi.

Trương Nhạc vừa cởi áo khoác, vừa nói:

- Lần này là thật đấy. Cậu mau chuẩn bị phong bì đi là vừa.

- Haha, nếu là thật, phong bì tất nhiên là không thể thiếu cho anh rồi.

Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu, biểu hiện không tin. Người này không phải là người có thể tin được.

- Được rồi, tôi đi đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.