Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 472: C472: Ô cứ đứng xem là được



- Ai cha, cậu cho rằng tôi là đàn bà phụ nữ, tôi không dám đánh cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cho dù tôi có bị nhốt cũng không để các người đóng cửa phòng khám.

Gã mắt hình tam giác trông rất kiêu ngạo. Ngày hôm qua đã trúng mấy cây quải trưởng của ông cụ, hai cái bánh bao trên đầu vẫn còn chưa tan. Hôm nay gã cố ý mang theo nhiều người đến hơn. Nếu phòng khám nho nhỏ này còn dám kiêu ngạo, thế nào cũng phải đóng cửa phòng khám của bọn họ mới được.

- Cậu đánh đi, đánh đi.

Đối mặt với sự uy hiếp của gã mắt hình tam giác, Lưu tỷ cố lấy hết dũng khí. Mặc dù cơ thể đẫy đà có chút run rẩy, nhưng bộ ngực vẫn ưỡn cao vài phần.

- Tưởng tôi sợ chị sao?

Gã mắt tam giác nhìn thấy biểu hiện của Lưu tỷ, biết hôm nay nếu không làm gì, bà cô già này sẽ được nước. chống lại mình, lập tức trừng mắt, muốn giơ tay lên.

Nhưng khi gã vừa mới giơ tay, đã cảm nhận được. một luồng sức mạnh đập vào ngực của mình, sau đó một cơn đau truyền đến, cúi nhìn xuống, không biết từ khi nào ngực của mình xuất hiện thêm một cái chân.

Nhìn thấy gã mắt tam giác bị một cước đánh ngã xuống đất, mọi người đều sửng sốt. Thuận mắt nhìn lại, liền nhìn thấy một bác sĩ trẻ tuổi đang đứng cạnh Lưu tỷ vẫn còn run rẩy, đang rút lại chân.

Thấy đội trưởng bị đánh, đám nhân viên còn lại định la hét xông lên, hỗ trợ đánh Giang Nguyên. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lếo của hắn, tất cả anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai có dũng khí tiến lên.

Cho đến khi gã đội trưởng vất vả lắm mới đứng dậy được, thấy đám cấp dưới do mình cố ý mang đến lại sợ hãi, rụt rè không dám tiến lên, không khỏi nổi giận đập. một cái vào đầu một gã cấp dưới, tức giận nói:


- Không thấy hắn đánh tao sao? Bắt hắn lại, đánh hắn cho tao. Đúng là một lũ vô dụng.

Bị gã đội trưởng hét lớn vào mặt, đám thuộc hạ lại nhìn nhau rồi cắn răng xông lên. Sáu bảy người của sở Thanh tra Y tế mặc chế phục xông đến, khí thế hung hăng. Hoàng ca và hai y tá thấy chân đám người này đạp vào cửa, vẻ mặt đều kinh hãi.

Ba người bọn họ đang đứng chắn ngay cửa, chính là nhờ vào lá gan lớn một chút. Nhưng khi nhìn thấy nhân viên của sở Thanh tra Y tế động chân, lại toàn là đàn ông thô kệch, hai nữ một nam như bọn họ làm sao mà ngăn cản.

Trong lúc hoảng sợ, Giang Nguyên bước đến, giống như một ngọn núi lớn đứng chắn trước cửa.

Đám người ngoài kia thấy Giang Nguyên ngăn cản phía trước, không chút do dự mà đánh tới.

Cho dù Giang Nguyên có lợi hại, nhưng hắn cũng chỉ có một mình, còn bọn họ có đến sáu bảy người, chung quy cũng không thể ngăn cản.

Người bệnh vây xem, thấy Giang Nguyên ngăn cản nhiều người như vậy, tất cả đều mở to mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ: Bác sĩ Giang thật sự là khí phách, nhưng một người làm sao mà chống đỡ được nhiều người?

Lúc này Hoàng ca cũng nhịn không được mà kinh hô, ý định kéo Giang Nguyên trở lại, định khuyên Giang Nguyên đừng liều mạng. Hảo hán không chấp chuyện thiệt trước mắt. Nhưng anh còn chưa thốt ra lời, chân phải Giang Nguyên hơi lui lại đằng sau, hít vào một hơi thật sâu, hai tay nhẹ nhàng hợp lại, sau đó đẩy về phía trước.

Bịch! Một thanh âm vang lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bọn họ không thấy tình huống bác sĩ Giang bị đánh mà là thấy hai tay bác sĩ Giang nhẹ nhàng đẩy. Sáu bảy người đang lao đến nhất tề bay ngược ra ngoài, còn bác sĩ Giang thì vẫn bất động, một chút di chuyển cũng không có.

Mọi người đều không rõ cho lắm, tình huống trước mắt có phải diễn ra như ở trong phim không? Nếu không phải là đóng phim, tại sao lại xuất hiện cảnh tượng giống như trong phim vậy?


Nhưng tất cả mọi người đều rất nhanh khôi phục lại tinh thần. Sao có thể là đang đóng phim được chứ? Mọi người đều quen thuộc với bác sĩ Tiểu Giang, và một chưởng của bác sĩ Tiểu Giang đã đánh đám chó săn kia ra ngoài cửa phòng khám.

- Giỏi.

Những người đứng xem đều nhất tề vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi.

Chỉ có gã đội trưởng mắt hình tam giác đứng lên, phủi bụi trên mông. Cứ tưởng rằng đám thuộc hạ của mình đủ mạnh, chung quy có thể vọt vào, đánh cho. thằng ranh kia một trận xả giận. Ai ngờ liền cảm giác được một trận kình phong kéo tới.

Vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng đen đè tới. Còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị bóng đen đụng trúng, sau đó ngã xuống đất. Ngay sau đó là thêm hai ba người nữa nằm đè lên gã. Còn chưa xả được giận, đã phải trợn trắng mắt vì trọng lượng năm sáu trăm cân của mấy gã cấp dưới đè lên, vô lực rên rỉ:

- Cứu mạng, cứu mạng.

Được đám thuộc hạ còn lại ba chân bốn cẳng cứu viện, gã đồng chí lãnh đạo đáng thương rốt cuộc cũng đã được cứu ra, thở hổn hển nói:

- Cậu...cậu...

Gã đội trưởng mắt tam giác hữu khí vô lực nhìn chàng thanh niên vẫn bình tĩnh đứng ngay cửa, ánh mắt như vực sâu, rồi lại nhìn đám thuộc hạ bên cạnh rụt rè, rốt cuộc nhịn không được giơ ngón tay chỉ thẳng vào. Giang Nguyên:


- Tên tiểu tử kia, mày dám ngang nhiên chống đối người chấp hành công vụ. Mày chờ đó cho tao.

Gã đội trưởng khí thế mười phần, nhưng hơi thở không đủ, hơn nữa lại ngồi dưới đất, khiến cho người ta có chút buồn cười. Nhưng ngoại trừ những người bệnh đang vây xem và Giang Nguyên là cười, còn lại bác sĩ Lý và Hoàng ca, một nụ cười cũng không nở nổi.

Hoàng ca đang rất lo lắng. Tuy nói phòng khám đang chiếm thượng phong, nhưng bây giờ đã động tay chân, việc này lại càng thêm nghiêm trọng. Nhưng anh biết Giang Nguyên không phải là người lỗ mãng, cho nên cũng không quá mức khẩn trương.

Gã đội trưởng móc điện thoại ra gọi viện binh.

- Đồn trưởng Ngô, tôi là Hồ Lực của sở Thanh tra Y tế. Vâng vâng, tôi nói cho anh biết, tôi đang thi hành công vụ ở phòng khám Khánh Nguyên, nhưng bọn họ lại dùng bạo lực chống lại người thi hành công vụ, đánh lại chúng tôi.

Gã đội trưởng tên Hồ Lực nước miếng tứ tung nói vào điện thoại, thỉnh thoảng lại đắc ý nhìn Giang Nguyên, giống như mày cứ chờ đó, tao sẽ cho mày biết tay.

Nhìn biểu hiện của Hồ Lực, những người bệnh vây xem cũng bắt đầu lo lắng. Bác sĩ Giang sợ rằng sẽ gặp phiền toái rồi. Quan giúp đỡ quan đã diễn ra từ thời xưa. Một số bệnh nhân lớn tuổi bước đến bên cạnh Giang Nguyên, hừ lạnh:

- Bác sĩ Giang không cần phải lo lắng. Nếu gọi cảnh sát đến, chúng tôi sẽ làm chứng cho cậu.

Thấy mấy bệnh nhân lớn tuổi nhiệt tâm như vậy, Giang Nguyên liền nói lời cảm ơn, tỏ vẻ nếu lúc đó thật sự xảy ra chuyện, mong mọi người làm chứng cho hắn, khiến cho các bệnh nhân lớn tuổi lại càng cảm thấy hãnh diện. Nhưng Hoàng ca bên cạnh thì lại không khẩn trương. Anh biết Đồn trưởng Ngô là ai ở đường Văn Các. này. Tuy nhiên, lãnh đạo của đồn trưởng Ngô là Cục trưởng La dường như có quan hệ sâu đậm với Giang Nguyên. Gã đội trưởng của sở Thanh tra Y tế hình như: đã bái sai Bồ Tát rồi. Hai y tá bên cạnh thì không biết chuyện này. Thấy đối phương gọi cảnh sát đến, không khỏi khẩn trương, thấp giọng hỏi:

- Lão Hoàng, chúng ta phải làm sao bây giờ? Cảnh sát mà đến, chỉ sợ bác sĩ Giang sẽ gặp nguy hiểm.

- Cô gấp cái gì chứ? Cô không tin Giang Nguyên sao? Cậu ấy làm việc rất có cân nhắc. Yên tâm đi.


Hoàng ca cười nói.

- Thật sao? Lão Hoàng, anh biết được chuyện gì à? Đừng tỏ ra thần bí như vậy, nói cho chúng tôi nghe chút đi, đừng để chúng tôi lo lắng.

Nghe xong, Lưu tỷ thoáng thả lỏng một chút.

Hoàng ca mỉm cười, nói:

- Không vội, cô cứ đứng xem là được.

- Lão Hoàng này, lúc này lại thừa nước đục thả câu.

Giang Nguyên vẫn mỉm cười đứng chờ. Chờ sau khi Hồ Lực cúp điện thoại, ý cười trên mặt lại càng đậm.

- Tên tiểu tử kia, mày cứ chờ đó cho tao. Hôm nay, lão tử chẳng những phải đóng cửa phòng khám của mày, lại còn tống cổ mày cho đồn cảnh sát. Để tao xem đến lúc đó mày có còn cười được nữa hay không.

Hồ Lực dưới sự giúp đỡ của thuộc hạ, vất vả lắm mới đứng lên được, đắc ý nhìn Giang Nguyên, nói:

- Mày cho rằng mày đánh giỏi lắm sao? Tao nói cho mày biết, trong xã hội ngày nay, mày có lợi hại cũng không qua được súng. Công phu của mày có cao đến đâu thì sao chứ? Trước mặt Hồ mỗ này, rồng cũng bị tao đốt cháy đấy.

Giang Nguyên cũng không nói lại, chỉ lạnh nhạt nhìn Hồ Lực. Thấy nụ cười trào phúng của Giang Nguyên, Hồ Lực đột nhiên cảm giác được mình giống như bị làm nhục.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.