Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 557: C557: Không chừng hắn sẽ không chết thật



Chẳng qua lúc này Dương Vân Dương vội vàng mang hai hộp gấm tới, đưa tới trước mặt Giang Nguyên, nói:

- Thầy... Thây thuốc Giang, cậu xem có thể dùng hay không!

- Phán định... Sâm núi một trăm ba mươi lăm năm tuổi, phẩm tướng hoàn chỉnh, thượng phẩm... Sâm núi một trăm năm mươi lăm năm, một phần rễ sâm, phẩm tướng đầy đủ, thượng phẩm...

Giang Nguyên đưa mắt nhìn hai cây sâm trong hộp gấm, trong nháy mắt liền xác định tuổi của hai cây sâm này.

Hắn lập tức chậm rãi gật đầu, đưa tay lấy cây sâm một trăm năm mươi lăm năm kia, gặm như gặm củ cải, rắc một tiếng liền căn cả miếng, cho vào trong miệng nhai nuốt. Sau đó hắn lại cắn một miếng to, lần này nhai vài cái liền nuốt xuống. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc. của Dư Liên bên cạnh, hắn cũng bỏ luôn khúc cuối cùng vào miệng nhai.

Vừa nhai, Giang Nguyên vừa bắt đầu vận chuyển phương pháp luyện khí Ngũ Cầm Hí. Đã không còn nhiều thời gian nữa, hăn vừa đã chú ý, sức thuốc trong người ông lão họ Dương nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm hai mươi phút rồi sẽ tan đi. Nói cách khác, hiện tại hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian, lợi dụng phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí, lấy ra một bộ phận năng lượng sinh vật của sâm núi nhiều năm này để dùng tạm lúc khẩn cấp.


Sau đó trong quá trình đẩy độc, hắn vừa hấp thu lại vừa sử dụng. Dù sao hiện tại nguyên cây sâu lâu năm đã vào bụng, hẳn là có thể giúp mình chống cự thêm vài phút rồi.

Mà sau khi cây sâm này vào bụng, trong đầu Giang Nguyên lại hiện lên tin tức:

- Phát hiện năng lượng sinh vật đặc thù, bắt đầu hấp thu...

Nhìn Giang Nguyên vừa nuốt xong cây sâm, quanh thân thể lại có một luồng dao động tràn ra, Dư Liên đồng thời kinh hãi, vội vàng lui lại phía sau vài bước, sợ kinh động tới Giang Nguyên luyện khí. Chỉ là lúc này dân dần gã cũng không còn lo lắng nữa. Vị thầy thuốc Giang trước mắt này chính là một quái thai, dưới tình huống nào cũng có dũng khí vận hành phương pháp luyện khí, giống như kinh mạch của hắn như thép vậy, không sợ luyện tới đau sườn.

Hơn nữa lá gan của hắn cũng rất lớn, có gan nuốt nguyên cả cây sâm hơn trăm năm như vậy, sau đó vận khí, không sợ dược lực quá mạnh khiến hắn chống không nổi.

Thầy thuốc đứng một bên cũng thừa dịp Giang Nguyên nghỉ ngơi, lòng đầy lo lắng tới cầm ống nghe đặt vào ngực ông lão họ Dương, cẩn thận kiểm tra, xác nhận tim không vấn đề gì, vẫn đập đều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cầm khăn sạch vội vàng lau đầy mồ hôi trên người ông lão họ Dương.

Chẳng qua Giang Nguyên nghỉ ngơi ngắn ngủi hai phút liền như đã hồi phục một chút, sau đó đứng dậy đi tới, tay đặt nhẹ lên chỗ bắp đùi ông lão họ Dương, tiếp tục bắt đầu đẩy độc...

Vẫn là cảnh đầu tràn đầy sương mù như cũ, nhưng dường như lần này Giang Nguyên thoải mái hơn không ít. Có nguyên một cây sâm chống đỡ, mặc dù bởi sức. thuốc quá mạnh, Giang Nguyên rõ ràng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trống ngực gia tốc nhưng có phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí ổn định siêu cấp trợ giúp vận chuyển sức thuốc, còn có công năng của đuôi thứ tư †rong cửu vĩ, Giang Nguyên có thể miễn cưỡng chịu được sức thuốc bộc phát của nguyên cây sâm một trăm năm mươi năm tuổi.

Mà có nguyên cây sâm này chống đỡ, lúc Giang Nguyên dừng lại, rốt cục trạng thái cũng tốt hơn lần trước vài phần, có thể tự tay lấy chén uống nước...


Chẳng qua uống hết nước xong, Dư Liên lại bị Giang Nguyên dọa giật nảy mình. Bởi Giang Nguyên lại cầm lấy. cây sâm hơn trăm năm thứ hai, bỏ vào miệng ăn rạo rạo như ăn kẹo, nuốt sạch sẽ cả cây.

Mà Dư Liên đứng một bên lúc này mặt xanh mét. Lúc này rốt cục Dương Vân Dương cũng không nén nổi kỳ quái, nhìn Giang Nguyên nuốt hết cây sâm, lại uống miếng nước, tiếp tục đi tới bên cạnh cha mình, lúc này. ông mới hạ giọng nói với Dư Liên:

- Có vấn đề gì không?

~ Quái vật... Quái vật...

Dư Liên hạ giọng, liên tục lắc đầu nói. - Hả? Tại sao?

Nghe thấy Dư Liên luôn bình tĩnh dù núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt lại nói như thế, nghỉ hoặc trong lòng. Dương Vân Dương càng sâu hơn vài phần.

Thấy Dương Vân Dương hỏi tới, lúc này Dư Liên mới trầm giọng nói:


- Loại sâm núi đã hơn trăm tuổi này có dược lực rất mạnh. Nếu người bình thường ăn nguyên một cây như vậy, không chết cũng toi mạng tám phần. Cho dù là chúng tôi, nhiều nhất một lần chỉ có gan ăn một nửa cây. Nhưng vị thầy thuốc Giang này đúng là quái vật, liên tiếp ăn hai cây... Nếu đổi thành tôi.... Cũng chết chắc rồi!

- Hả... Vậy thầy thuốc Giang... Truyện Đô Thị

Lúc này Dương Vân Dương cũng kinh hãi. Vốn ông thấy thầy thuốc Giang ăn sống hai cây sâm, tình huống dường như chuyển biến tốt đẹp, lúc này còn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hiện tại nghe Dư Liên giải thích như thế, ông cảm thấy như không phải vậy.

Nhìn dáng vẻ kinh hãi của Dương Vân Dương, Dư Liên nhớ lại đầu tiên Giang Nguyên nói một câu tràn đầy tự tin "tôi sẽ không chết!" Kia, còn có gan tùy tiện vận hành phương pháp luyện khí bất cứ lúc nào kia, giờ cũng có vẻ nghỉ ngờ không rõ, từ tốn nói:

~ Chẳng qua cũng không chắc. Vị thây thuốc Giang này rất quái lạ... Không chừng, hắn sẽ không chết thật!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.