Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 566: C566: Hy vọng còn có thể gặp lại mọi người



- Đặc vụ ở nước ngoài?!

Đội trưởng đội lính dù sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn Giang Nguyên lộ một tia khó tin. Quân hàm của gã không cao, thậm chí cũng không biết có cái biên chế đó. Nhưng trong lòng tất cả các chiến sĩ đều tin rằng, nước ngoài... Tuyệt đối có đội ngũ bí mật của Hoa Hạ.

Nhưng ai dám nói rõ ràng trực tiếp ra mình là đặc vụ ở nước ngoài chứ...

- Cậu xuất ngũ rồi à?

Đội trưởng đội lính dù lộ vẻ cẩn thận thêm vài phần. Nếu bên ngoài có người nghe nói như vậy, hẳn gã sẽ không tin. Nhưng có thể tiến vào nhiệm vụ này, tuyệt đối không phải là loại người bình thường. Lập tức gã nhìn người thanh niên Giang Nguyên có vẻ nhỏ tuổi hơn mình một chút này, không nhịn nổi, cẩn thận hỏi.

- Không còn biên chế nữa...


Giang Nguyên lắc đầu.

- Hả?

Đội trưởng đội lính dù lại sửng sốt. Không còn biên chế nữa có hai ý nghĩa. Một là toàn bộ rời biên chế, sát nhập một đơn vị khác. Thứ hai là toàn quân bị diệt... Nhưng chuyện như vậy chỉ xuất hiện ở thời kỳ kháng chiến trước kia.

Nhìn đội trưởng đội lính dù còn chưa hiểu rõ ý của mình, Giang Nguyên nhìn thoáng qua khoang máy bay trên đỉnh đầu, lạnh nhạt nói:

- Đều chết trận cả rồi. Chỉ còn lại mình tôi...

Lúc này, máy bay cũng sắp cất cánh, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng. Tiếng ù ù của máy bay cũng vang lên.

Nghe tiếng động ầm ầm thật lớn này, Giang Nguyên nhìn đội trưởng đội lính dù vẫn đang kinh hãi, cười cười, sau đó giơ một ngón tay lên trước miệng.

Nhìn Giang Nguyên ra hiệu, đội trưởng đội lính dù liền vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã rõ. Chuyện như vậy tất nhiên không thể để lộ ra ngoài. Chẳng qua ánh mắt gã nhìn Giang Nguyên đã bắt đầu lộ vẻ kính nể cực kỳ.

Mặc dù bọn họ đều là binh chủng ưu tú nhưng so với chiến sĩ ra nước ngoài chiến đấu sinh tử, dốc sức vì nước như vậy thì còn kém quá xa. Một người rời khỏi biên chế, không ngờ toàn bộ thành viên đầu chết trận... Người thanh niên trước mắt này rốt cục đã vào sinh ra tử thế nào. Thảo nào ngay chả nhiệm vụ nguy hiểm thế này cũng dám tham gia.

Nói xong những lời này, Giang Nguyên liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt lộ ra một tia thả lỏng trước nay chưa từng có.


Mấy năm kinh nghiệm kia hắn vẫn luôn mang nặng trong lòng, không dám nói với ai. Vừa rồi mình nói ra mọi chuyện, cảm thấy giống như thả được một tảng đá lớn trong lòng. Ð: ội trưởng đội lính dù này, hắn cũng không lo lắng gì. Là một quân nhân, hiển nhiên gã phải biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không.

Mà một gã quân nhân cấp thấp như vậy cũng không có khả năng tiếp xúc với quyền hạn gì quá cao. Ngược lại đây đúng là đối tượng tốt để thổ lộ. Vốn Giang Nguyên cũng không muốn nói lời tùy tiện, nhưng vị đội trưởng lính dù trước mắt này khiến Giang Nguyên có cảm giác như đối mặt với đội trưởng năm đó, làm hắn cảm thấy tương đối tin cậy.

Hơn nữa cho dù chẳng mai vị đội trưởng lính dù kia có tiết lộ ra ngoài chút gì, người khác cũng chỉ coi là mấy lời tán dóc mà thôi. Trong doanh trại, chuyện truyền kỳ của quân nhân rất nhiều, cũng không riêng gì chuyện của Giang Nguyên. Đối với chuyện này, hiện tại Giang Nguyên cũng không lo lắng như lần đầu tiên nữa.

Tựa nhẹ vào vách khoang máy bay, hô hấp Giang Nguyên chậm rãi dài dân, phương pháp vận khí Ngũ Cầm Hí trong cơ thể cũng bắt đầu di động chậm rãi, bắt đầu lan tràn ra tứ chỉ quanh thân. Nơi này cách Lỗ Sơn cũng không xa lắm, Giang Nguyên cố gắng hết sức điều chỉnh trạng thái của mình. Nhảy dù từ độ cao năm nghìn mét cũng không phải chuyện đùa. Nếu trạng thái không tốt, gặp số xui xẻo thì chuyện ngã chết là hoàn toàn có khả năng.

- Hú hú hú...

Quả thật không bao lâu sau, trong khoang máy bay nhanh chóng truyền tới tiếng còi cảnh báo dồn dập. Đèn đỏ trên vách cũng bắt đầu lóe sáng rất nhanh. Cùng với tiếng còi cảnh báo và đèn báo, không khí trong khoang máy bay cũng khẩn trương lên trong nháy mắt. Lúc này Giang Nguyên cũng mở mắt, nhìn vẻ mặt thoáng cái nghiêm túc của các chiến sĩ, trong lòng cũng bắt đầu hơi hồi hộp.


Hắn đã được huấn luyện một ít hoạt động nhảy dù, nhưng nói nghiêm khắc thì tổng cộng chỉ có hai lần kinh nghiệm nhảy dù chính thức. Lần này nhảy dù có thể nói là một thử thách cực kỳ khó khăn. Hít sâu hai hơi, Giang Nguyên bắt đầu lặng yên chú ý từng bước xác nhận ba lô dù. Mấy thứ này giờ đều là phương thức bảo vệ tính mạng tốt nhất. Nhảy từ trên cao xuống như vậy, sau khi nhảy là chẳng còn hối hận nổi chuyện gì nữa.

~ Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, móc nối...

Đội trưởng lính dù đứng dậy nhìn mọi người, bắt đầu kiểm tra từng bao dù của mọi người, thỉnh thoảng cũng kéo kéo, xác nhận móc đã móc vào dây trên khoang.

Gã kiểm tra tất cả hệ dây của Giang Nguyên xong liền chào kính cẩn với Giang Nguyên. Đội trưởng lính dù hiểu rất rõ, mục tiêu của Giang Nguyên cũng không giống bọn họ. Mặc dù sao đó hẳn có thể còn gặp lại nhưng hiện tại nhảy xuống, ai cũng không dám nói một †răm phần trăm là có thể rơi xuống đất an toàn hay không. Cho nên đây chẳng biết là từ biệt hay là...

Lúc này Giang Nguyên cũng thận trọng chào lại, lại quay đầu nhìn các đội viện đội dù khác, trong lòng thầm nói:

~ Hy vọng còn có thể gặp lại mọi người!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.