Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 581: C581: Chỉ vào lúc nguy hiểm nhất mới thấy rõ được



Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, đồng tử của người đàn ông co rụt lại, sau đó lại gắng gượng tươi cười, gật đầu, vẻ mặt coi thường nói:

- Không sao cả...

Giang Nguyên cũng gật đầu. Hắn cũng chỉ nhắc nhở đối phương một chút để chuẩn bị mà thôi. Đau đớn sau đó cũng không phải là quá sức chịu đựng.

Mấy người bên cạnh giờ cũng tò mò nhìn lại, thấy sắc mặt người đàn ông giờ đã hơi trắng bệch, lúc này lòng đều căng thẳng. Người đàn ông tên Lý Dương Lâm này nổi tiếng gan lỳ, giờ sắc mặt cũng trở thành như vậy, đủ để biết đau tới mức nào rồi. Tiếp theo lại còn đau hơn... Chỉ tưởng tượng nếu mình bị, sắc mặt vài người cũng tái đi.

Giang Nguyên vô cùng cần thầm dùng kìm gắp mảnh xương vỡ ra, đồng thời trực tiếp bẻ gẫy một vài mẩu xương có đầu sắc còn sót lại. Mà mỗi lần hắn bẻ, khóe miệng người đàn ông lại khẽ giật giật run rẩy. May. mà tay chân Giang Nguyên cũng rất nhanh, chỉ chừng một hai phút đồng hồ là đã dọn sạch hết mảnh xương vỡ.

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông, chỉ thấy sắc mặt của ông ta giờ đã trắng bệch hoàn toàn, trán đây mồ hồi như hạt đậu:


- Đúng là một Hán tử...

Lúc này Giang Nguyên không nén nổi khen một tiếng. Chỉ đơn thuần việc này, người đàn ông này đã hoàn toàn có thể sánh với những người trong đội của hắn trước kia.

Người đàn ông đưa tay lau mồ hôi, cố sức gật đầu với Giang Nguyên, cười nói:

- Bác sĩ Giang quá khen rồi!

Giang Nguyên nhún vai. Hắn vẫn rất có thiện cảm đối với một Hán tử như vậy, cho nên động tác lại càng lưu loát thêm. Thuốc tê cục bộ không thiếu, chẳng qua loại đó không gây tê được xương, cho nên Giang Nguyên chỉ lợi dụng thứ này trong lúc khâu vết thương cho người đàn ông này, nhanh chóng khâu lại.

Mất chưa tới năm phút đồng hồ, Giang Nguyên đã khâu xong cả vết thương. Vết thương được khâu rất đều, khiến không ít người không chuyên bên cạnh cũng đều phải than thở không thôi. Không ngờ khâu vết thương cũng có thể khâu đẹp như vậy.

Băng bó tốt cho người đàn ông nọ xong, dặn ông ta cố gắng ít vận động, không thể để vết thương dính nước, Giang Nguyên liền tiếp tục điều trị cho người khác.

Chẳng qua hắn vừa mới khám tới người thứ hai, lúc này ngoài cửa lại có người đang khiêng vào. Giang Nguyên đành phải lại luống cuống tay chân cấp cứu cho người đó.

Lại bận rộn nửa giờ, lúc này cuối cùng Giang Nguyên mới điều trị khiến tình hình bệnh nhân mới đưa tới này ổn định. Nhưng khi hắn vừa mới ưỡn lưng đứng dậy, đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động mạnh, sau đó một loạt tiếng chấn động kịch liệt truyền đến.

- Lại chấn động rồi...


Sắc mặt Giang Nguyên tái nhợt, bỏ thứ trong tay xuống, vọt vào bên trong đại sảnh. Tiểu Bảo còn ở trong đó.

May mắn là lúc này dù bác gái kia kinh hãi nhưng một tay vẫn ôm Tiểu Bảo, mang theo cọc truyền dịch chạy ra cửa. Giang Nguyên đón được ở cửa, hai người liền nhanh chóng chạy về trong viện, lúc này địa chấn mới từ từ ngừng lại.

Nhìn nửa trung tâm y tế còn lại cũng chưa bị sụp nốt, lúc này Giang Nguyên mới thở phào một hơi. Nếu giờ mà sụp nốt thì coi như xong rồi. Người bên ngoài còn hoàn hảo, nhưng bên trong vẫn còn bác sĩ Đào và hai bệnh nhân.

Nghĩ tới đây, Giang Nguyên hận không thể tát mình một cái. Làm sao lại quên chuyển còn có dư chấn chứ. Nếu dư chấn lớn hơn một chút thì chắc toàn bộ trung †âm y tế này đã sụp xuống rồi.

Hắn lập tức giao Tiểu Bảo trong tay cho bác gái, đi vào mang ghế ra cho bác gái ngồi, sau đó liền vội vàng giúp bác sĩ Đào di dời bệnh nhân ở bên trong ra.

Lê Tề Trường vẫn còn hoàn hảo, chỉ cần mang theo mấy chai máu đang truyền là được. Giang Nguyên gọi, thấy bác sĩ Đào mặt trắng bệch, sau đó hai người cùng nâng bệnh nhân ra. Nhưng ông lão bị gãy chân ở phòng bên cạnh, lúc này lại hơi phiền phức một chút. Lúc đó hắn còn phải dùng gạch treo xuống dưới giường, giờ muốn khiêng đi cũng khó khiêng.

Lúc Giang Nguyên đi tới, bên trên nóc vẫn còn có bụi rơi xuống. Ông lão đang tức giận mắng con trai, bảo y ra ngoài trước đi. Mà con trai ông lão lại không chịu đi, vừa cởi sợi dây trên chân ông vừa khóc, kêu lớn:


- Cha, nếu chết thì chết chung. Nhất định con phải cõng cha ra ngoài... Nhiều nhất thì chân này trị không khỏi là xong, sau này coi hầu hạ cha!

Nhìn thấy hai cha con này chỉ còn thiếu nước ôm nhau khóc, lúc này lòng Giang Nguyên cũng thêm vài phần cảm động. Một số tình thân luôn luôn như vậy, chỉ vào lúc nguy hiểm nhất mới thấy rõ được.

Hai cha con này đang khóc lóc, Giang Nguyên đã tiến vào... Thấy hản vào, mắt người con trai sáng ngời.

Lúc này ông lão cũng dừng khóc... Vị cứu tinh này cuối cùng cũng tới rồi... Đối mặt với chuyện này, Giang Nguyên cũng không có biện pháp nào đặc thù, đầu tiên là phải lấy gạch ra, sau đó hai người nâng ông lão đi ra ngoài vô cùng cẩn thận, sau đó gỡ giường ra, đến ngoài sân mới ghép lại, rồi lại để ông lão nằm ở đó. Sau đó Giang Nguyên cởi băng vải ra, kiểm tra lại thấy quả thực. xương chân của ông lão cũng không bị lệch vị.

Nhìn động tác vô cùng cẩn thận của Giang Nguyên, con trai ông lão đứng bên cạnh cũng lo lắng, sợ lại xảy ra vấn đề gì. Nếu như có vấn đề gì nữa, ngẫm lại cần phải tiếp xương một lần nữa, trong lòng người con trai cũng kinh hãi từng hồi. Tuy rằng kỹ thuật của bác sĩ Giang tốt như cũng vẫn đau đớn chứ.

Chẳng qua còn may là sau kh ign kiểm tra xong liền xác nhận hai người nâng ông lão rất tốt, xương ông không bị lệch vị trí, lúc này mới khiến cả hai người thở phào nhẹ nhõm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.