Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 587: C587: Só người bạn như cậu cũng là phúc khí của nó



- Cảm ơn.

Nhận lấy hương và tiền giấy người trung niên xa lạ kia đưa cho, Giang Nguyên dùng sức gật đầu. Sau đó hắn lại mượn bật lửa của người đó, châm hương rồi cắm hương vào phía trước người bác và thím, đốt một xấp. tiền giấy rồi mới quỳ ở phía trước.

- Bác, thím, cả chị dâu nữa, mặc dù Bảo Cường không có mặt nhưng vẫn còn có cháu, cháu thay mặt Bảo Cường đến đưa tiễn mọi người. Mọi người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo, coi thằng bé như con trai mình, tuyệt đối sẽ không để nó phải chịu chút ấm ức nào.

Giang Nguyên quỳ dưới đất, dùng sức dập đầu lạy ba cái rồi mới đứng dậy, sau đó lại đi vào trong đống đổ nát. Khi bọn họ đang đào thì đã thấy hình như trong đống đổ nát có hai quan tài, chắc là quan tài hai người già chuẩn bị cho mình. Nếu đã có sẵn quan tài thì đương nhiên Giang Nguyên không thể để hai người già cứ thế nằm đắp một cái chăn ở đây được.

Nhìn Giang Nguyên lại đi về phía hướng đống đổ nát, người trung niên nọ lúc này cũng có chút nghỉ hoặc. Có điều, y nhìn thấy Giang Nguyên đi vào bên trong, sau đó nhanh chóng dọn sạch một đống gạch ngói, một đống khối xi măng nặng gần chục cân bị Giang Nguyên tiện tay ném ra, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi. Y nhìn đống đổ nát bị ném ra ngoài, thầm chậc lưỡi, chẳng trách vị thầy thuốc Giang này có thể một mình dọn sạch nhanh như vậy, sức lực và tốc độ quả thật đáng sợ.

Rất nhanh y liền nhìn thấy dưới sự dọn dẹp của Giang Nguyên, bên trong đống đổ nát lộ ra một cỗ quan tài. Lúc này người trung niên cũng vội tiến lên trước, giúp Giang Nguyên lôi cỗ quan tài này ra, cẩn thận nâng lên đặt sang một bên, sau đó lại giúp Giang Nguyên vào moi cỗ quan tài thứ hai.

Lúc này, tiếng vang thật lớn ở bên này cũng thu hút một số người đến. Một ông lão giơ quải trượng đứng ở bên ngoài nhìn, lại nhìn nhìn ba người đang đắp chăn ở bên kia, khẽ thở dài rồi hỏi một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh:

- Người đang ở bên trong moi quan tài chính là vị thầy thuốc Giang nhân nghĩa đó sao?


- Đúng vậy thúc công, người bên trong chính là thầy thuốc Giang.

Ông lão nhìn Giang Nguyên nâng cỗ quan tài thứ hai ra, bên trên đôi tay nâng quan tài đang chậm rãi chảy. máu vì tay không đào bới, khẽ gật đầu thở dài nói:

- Đúng là một người nhân nghĩa.

Dứt lời, ông lão lại nhìn hai cỗ quan tài, sau đó lại nhìn nhìn ba người dưới chiếc chăn bên kia, gật đầu nói:

- Lão Dương, tiểu tử nhà ông thật đúng là bất hiếu nhưng cũng vẫn có chút tác dụng, có một người bạn tốt như vậy, ông cũng nên nhắm mắt rồi.

Nói xong, ông lão liền nói với người phụ nữ trung niên ở bên cạnh:

- Mỹ Quyên, đến nhà bọn ta một chuyến, nói với chú Hổ của cháu bảo chú ấy mang cỗ quan tài kia của ta đến đây, dù sao thì cái mạng già này của ta cũng vẫn còn chống đỡ được hai năm.

- Dạ thưa thúc công, cháu đi ngay đây ạ.

Người phụ nữ trung niên gật gật đầu, vội chạy về phía tòa nhà nhỏ chưa bị sập ở cách đó không xa.

Thấy Mỹ Quyên đi rồi, trên mặt ông lão mới lộ ra vẻ bi ai, lẩm bẩm:

- Chẳng trách vị sư phụ làm quan tài mời hồi trước nói tôi chuẩn bị gỗ tốt nhưng là một quan tài cho nữ, không phải cho nam. Khi đó tôi còn không tin, bây giờ cuối cùng cũng tin rồi, cỗ quan tài này của tôi đã định là phải chứa một người phụ nữ.

- Ôi sao ông trời lại bất công vậy? Ông già tôi bảy tám mươi tuổi rồi còn không đưa tôi đi, tại sao lại ra tay với những người trẻ tuổi này chứ.

Nhìn nơi hoang tàn này, ông lão hung hăng đập quải †rượng mấy cái, tức giận cảm thán nói:


- Ông để tôi thay cho nha đầu Lệ Bình mà, để lại một mầm non duy nhất cho người ta, haiz.

Động tác của con trai ông lão rất nhanh, dẫn mấy ngày trẻ tuổi, không lâu sau liền nâng một cỗ quan tài mới tỉnh đến. Đợi khi Giang Nguyên đào được chăn, thảm và mấy bộ quần áo ở bên kia ra, mấy người đã nâng cỗ quan tài đó đến bên cạnh hai cỗ quan tài.

Nhìn cỗ quan tài bỗng nhiên có thêm này, Giang Nguyên đang ôm chăn và thảm ngẩn người, sau đó lại nhìn mấy người già đang vây quanh ở bên cạnh. Hắn đặt chăn và thảm trong tay xuống, bước qua, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ông lão, định dập đầu.

Thấy Giang Nguyên quỳ xuống, ông lão vội giơ tay ra đỡ Giang Nguyên, cả kinh nói:

- Ta không nhận nổi, không nhận nổi đâu. Thầy thuốc Giang mau đứng dậy đi.

Giang Nguyên kiên trì khấu đầu với ông lão một cái, sau đó mới đứng dậy cung kính tạ ơn nói:

- Đây là cháu thay Bảo Cường lạy ông một lạy, ông có thể nhận được ạ.

- Ôi tiểu tử Bảo Cường có người bạn như cậu cũng là phúc khí của nó.

Ông lão khế thở dài, nhìn về phía Giang Nguyên, nói:


- Tiểu tử Bảo Cường đó đã mấy năm không có tin tức gì rồi. Nghe nói mấy năm trước còn mỗi tháng nhận được ít tiên, nửa năm nay không có tin tức gì nữa, chẳng lẽ thật sự...

Giang Nguyên trầm mặc một lát, sau đó gật gật đầu nhưng không nói gì.

Nhìn dáng vẻ của Giang Nguyên, ông lão chậm rãi gật đầu, sau đó khế thở dài, phất tay với người bên cạnh:

- Còn đợi gì nữa, đi đưa Dương thúc công của mấy đứa vào quan tài đi.

Nghe thấy ông lão nói vậy, nhóm hậu bối này vội người thì bưng nước, người thì cầm khăn bước đến cẩn thận rửa mặt cho người đã khuất, cầm quần áo Giang Nguyên tìm ra mặc cho người đã khuất. Sau đó mọi người cẩn thận đệm chăn vào trong quan tài rồi mới đưa người vào trong, tìm nơi đất âm lạnh đặt ba cỗ quan tài xuống.

Giang Nguyên ở bên cạnh nhìn mọi người linh hoạt làm giúp mọi việc, hắn đành ở bên cạnh khẽ vái một vái, tạ ơn những người hàng xóm này.

- Hết cách rồi, bây giờ không phải lúc nên chỉ có thể đơn sơ một chút, đợi bảy ngày sau thì ta sẽ chọn đất cho bọn họ, đưa bọn họ lên núi, thầy thuốc Giang cứ yên tâm!

Ông lão ở bên vui mừng nhìn, gật đầu nói. Nhìn ông lão hiền từ đôn hậu trước mặt giúp mình làm những chuyện mình không quen, sắp xếp thỏa đáng,



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.