Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 598: C598: Tôi nhất định sẽ mang thuốc về



Giang Nguyên khế cười khổ một tiếng, ở đây không có cách liên lạc với bên ngoài, hắn đành phải đi nên lập tức bất đắc dĩ nói:

- Ở đây không có thuốc, tôi ở lại cũng vô ích... Nếu tôi đi thì ít nhiều còn có thể lấy chút đồ về!

Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, thầy thuốc Đào. im lặng, anh ta biết lời này của Giang Nguyên là sự thật. Thầy thuốc Giang là người của quân đội, hắn đi thì dù thế nào đi nữa cũng còn hơn một người dân thường như anh ta.

- Anh đi ngủ sớm đi... Ngày mai e là có mấy bệnh nhân không gắng gượng được, hơn nữa chưa biết chừng sẽ có nhiều bệnh nhân hơn đến, anh sẽ có rất nhiều việc...

Giang Nguyên chậm rãi thở dài...

Hắn lại nắm chặt chăn trong tay, đắp kín cho Tiểu Bảo sau đó theo thói quen sờ vào túi mình, sờ vào mới thấy trống không, đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Mấy cây Lão sơn sâm hắn mang đến, ngoài hai ngày đầu hẳn ăn một ít ra, còn lại đều dùng để cấp cứu rồi. Miếng cuối cùng dài khoảng một cm chiều hôm qua hắn đã dùng vào người một bệnh nhân phẫu thuật.

Hắn đành mang theo nụ cười bất đắc dĩ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ...


“Cơ thể tiến hành trạng thái ngủ đông... Phương pháp vận khí Ngũ Cầm tự động bắt đầu vận hành...”

Tin tức này hiện lên trong đầu Giang Nguyên, luồng năng lượng trong Khí Hải của Giang Nguyên lại lần nữa bắt đầu vận hành theo hai mạch Nhâm Đốc. Mà những hạt năng lượng bạo ngược quanh người hắn lúc này cũng bắt đầu lại đi vào trong cơ thể Giang Nguyên, bắt đầu trận chiến mỗi ngày, phá hoại, bị hấp thu, phá hoại, được chữa trị...

Mà trong đầu Giang Nguyên cũng lại lần nữa bắt đầu tiến vào mộng cảnh. Thật ra mộng cảnh mấy ngày nay đều tương tự nhau, đều là theo Tổ sư gia học và ôn tập các ca bệnh. Điều khác biệt duy nhất là ca bệnh hiện tại đều là các ca bệnh Tổ sư gia xử lý các loại bệnh nhân bị thương ở xương, rất hợp với tình hình, dạy Giang Nguyên học những thứ này.

Mặc dù về mặt này Giang Nguyên đã có rất nhiều kinh nghiệm nhưng mỗi ngày khi tỉnh lại, Giang Nguyên đều phát hiện những thứ Tổ sư gia dạy có rất nhiều thứ hắn không nghĩ đến nên kinh nghiệm xử lý những người bệnh này của hắn càng phong phú hơn.

“Cơ thể sắp thức tỉnh, tạm dừng vận hành phương pháp Ngũ Cầm, hiện tại năng lượng tích lũy Cửu Vĩ đuôi 4 đạt 19%...”

Cùng với việc tin tức hiện lên, Giang Nguyên lại lân nữa chậm rãi mở mắt ra, nhớ đến con số 19% này, trong lòng hắn cũng thấy có chút vui sướng. Hình như tu luyện năng lượng tích lũy nội khí ở đây nhanh hơn nhiều nơi khác, ít nhất thì buổi tối dù không có Lão sơn sâm thì hắn vẫn có thể tăng thêm mấy phần, đây là điều những nơi trước đây không thể sánh được.

Vì không cần vội dậy làm phẫu thuật nên hôm nay Giang Nguyên dậy lúc chưa đến bảy giờ. Hắn nhìn nhìn Tiểu Bảo ở trong ngực, nhìn dáng vẻ khuôn mặt nhỏ. nhắn đỏ hồng đang ngủ say, tâm trạng không được tốt lắm của Giang Nguyên hình như đã có chuyển biến tốt hơn một chút...

Giang Nguyên cẩn thận ôm Tiểu Bảo, sau đó đi ra bên ngoài tìm một thím vừa nấu xong bữa sáng, nhờ thím ấy chăm sóc cho Tiểu Bảo rồi lấy một bát cháo, húp “sùm sụp sùm sụp”. Đã rất nhiều ngày rồi hắn không chính thức súc miệng rửa mặt gì đó, dù sáng dậy cũng không lãng phí nước đi rửa mặt.

Trừ khi làm phẫu thuật mặt dính máu ra, Giang Nguyên về cơ bản đều không rửa mặt, còn về việc tắm hay gì đó thì càng là chuyện không có khả năng lắm. Có điều may mà là mùa đông nên dù ra chút mồ hôi nhưng cũng không quá mùi.

Từ sau khi không còn Lão sơn sâm, trong tình trạng hàng ngày đều phải tiêu hao một lượng lớn thể lực và tinh thần, Giang Nguyên ăn càng ngày càng nhiều. Có điều mặc dù trong xã nguồn nước hơi thiếu hụt chút nhưng đồ ăn lại không thiếu, mọi nhà về cơ bản đều có lương thực tích trữ. Nếu không còn lương thực thì đều quay lại đống đổ nát đào, không đến nỗi khiến bụng Giang Nguyên không được no.

Sau khi ăn liền hai bát to cháo khoai này, Giang Nguyên quệt miệng rồi mới đứng dậy. Sau khi lấy một chiếc áo blu trắng đầy vết ố đã không còn nhìn rõ màu từ trên giá bên ngoài mặc vào người, Giang Nguyên liền đi vào trong lều vải. Mặc dù hắn đã chuẩn bị hôm nay ra ngoài một chuyến nhưng trước khi đi hắn vẫn phải sắp xếp chuyện ở đây thỏa đáng rồi mới có thể yên tâm rời đi. Nếu không một mình thầy thuốc Đào ở đây đối phó với nhiều chuyện như vậy hắn không yên tâm.


- Chào buổi sáng thầy thuốc Giang...

Có thể thấy thầy thuốc Đào là một người thầy thuốc rất có trách nhiệm và nghiêm túc, Giang Nguyên thấy thưởng thức nhất là điểm này.

Hàng ngày thầy thuốc Đào không ngủ sớm hơn Giang Nguyên, nhưng dậy chắc chắn sớm hơn Giang Nguyên, lúc này rõ ràng anh ta đã kiểm tra bệnh nhân một lần rồi. Nhìn đôi mắt tràn ngập tơ máu và nụ cười của đối phương, Giang Nguyên cũng mỉm cười gật đầu nói:

- Chào buổi sáng thầy thuốc Đào...

- Tôi vừa xem một lượt người bệnh rt không có gì đặc biệt cả...

Nói đến đây, thần sắc thây thuốc Đào lại có chút buồn bã nói:

- Nhưng ba bệnh nhân đó đã có hai người lâm vào trạng thái hôn mê sâu, tôi đoán chắc không chống đỡ được qua chiều ngày hôm nay!

Nghe thấy lời này, trong mắt Giang Nguyên cũng hiện lên một tia buồn bã, khẽ gật đầu nói:


- Yên tâm... Tôi sẽ cố gắng về sớm...

- Uh... Hy vọng có thể mang chút thuốc về... Bây giờ thuốc của chúng ta cùng lắm cũng chỉ cố được đến chiều hôm nay...

Khi nói đến đây, thầy thuốc Đào không nhịn được. căn cắn môi. Anh ta biết rõ có thể cố đến chiều hôm nay là nhờ anh ta và Giang Nguyên cực kỳ tiết kiệm, nếu không từ chiều qua đã hết thuốc truyền rồi...

Lúc này Giang Nguyên cũng dùng sức gật đầu, giơ tay vỗ vỗ bả vai Giang Nguyên, nói:

- Yên tâm... Tôi nhất định sẽ mang thuốc về!

Khi nói câu này, thật ra Giang Nguyên cũng không chắc chắn gì, ai biết được thuốc trong huyện có đủ không, nếu chỉ viện bên ngoài còn chưa đến thì hắn cũng hết cách...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.