Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 602: C602: Người bệnh của tôi không đến lượt anh nhúng tay vào



Nghe thấy lời này của Tôn Nghị, Vương Mịch vẫn luôn ở bên cạnh tò mò nhìn Giang Nguyên sau khi bất mãn liếc nhìn Tôn Nghị một cái liền mỉm cười nói:

- Thầy thuốc Giang, xin hỏi là người bệnh như thế nào? Nếu có thể không chuyển đi thì cố gắng đừng chuyển đi, nếu không dù có máy bay trực thăng thì chuyển đi như vậy cũng sẽ gây ảnh hưởng nhất định đến người bệnh!

Nghe thấy thanh âm dễ nghe như tiếng chim hoàng anh, Giang Nguyên mới chú ý đến bên cạnh còn có một đại mỹ nữ rất xinh đẹp lại còn có khí chất phi phàm.

Có điều lúc này hắn có chút không kiên nhẫn, khó khăn lắm mới thuyết phục được Từ Thượng úy cho hắn đưa người bệnh đi mà lại bị tên ngốc này ngăn cản, thật là bực mình.

- Ba bệnh nhân xuất huyết não, nứt phổi, nhiều nội tạng bị tổn thương đều đã lâm vào trạng thái hôn mê, cần nhanh chóng làm phẫu thuật.

Về vấn đề mang tính nguyên tắc này, Giang Nguyên sẽ không nhượng bộ bất kỳ ai, cho dù là đối mặt với một người đẹp khách sáo động lòng người như vậy hắn cũng không hề có ý nhượng bộ. Có điều thái độ của đối phương không tệ nên ngữ điệu của Giang Nguyên cũng uyển chuyển hơn, nhìn thây thuốc Vương này nói:

- Tôi và thầy thuốc Đào đã nghĩ mọi cách để trì hoãn hơn một ngày rồi mới đợi được đến bây giờ, không thể kéo dài nữa.

- Xuất huyết não? Nứt phổi? Nhiều nội tạng bị tổn thương?


Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, sắc mặt Tôn Nghị và Vương Mịch lập tức cứng đờ, rất rõ ràng bọn họ cũng biết ba người bệnh này phiền toái như thế nào.

Lúc này sắc mặt Tôn Nghị có chút khó coi nhưng anh ta không muốn nhận thua trước mặt tên dân quê này, lập tức ánh mắt trầm xuống, trầm giọng nói:

- Để tôi xem trước xem sao, dù tình hình như vậy. cũng không phải chắc chắn không có cách!

- Anh!

Nghe thấy tên này vẫn bám lấy không tha, Giang Nguyên không nhịn được có chút giận quá hóa cười. Hắn đã nói người bệnh nghiêm trọng như vậy rồi mà tên này còn chưa từ bỏ ý định, đúng là đang chơi đùa tính mạng của người bệnh mà. Hắn lập tức lạnh giọng nói:

- Tôi mặc kệ anh đến làm gì, cũng mặc kệ anh đến từ đâu, người bệnh của tôi không đến lượt anh nhúng tay vào!

- Không được, mặc kệ là người bệnh của ai, tôi đều có quyền được xem.

Lúc này Tôn Nghị ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh thường nhìn Giang Nguyên nói.

- Anh!

Lúc này hai tròng mắt Giang Nguyên bắt đầu híp lại, một luồng hơi thở lạnh lẽo bắt đầu chậm rãi tỏa ra từ người hắn.

Từ Thượng úy ở bên cạnh dường như cảm thấy có chút không đúng, vội khuyên nhủ:

- Thầy thuốc Giang, đừng nóng vội, đừng nóng vội. Anh hãy để thầy thuốc Tôn xem qua đi, máy bay trực. thăng của chúng tôi bay rất nhanh, không trì hoãn vài phút đâu.

Mà dường như Tôn Nghị và Vương Mịch ở phía đối diện lúc này cũng cảm nhận được điều gì đó vậy, trên mặt hai người đều lộ ra một tia kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Giang Nguyên, Vương Mịch nhíu mày nhìn Tôn Nghị một cái, sau đó vội nói:


- Thầy thuốc Giang, đừng nóng vội, đừng nóng vội, anh hãy để Tôn Nghị xem một chút, không mất nhiều thời gian đâu!

Lúc này thầy thuốc Đào ở ên cạnh cũng vội giảng hòa:

- Thầy thuốc Giang, ở đây còn có rất nhiều bệnh nhân, đừng kinh động đến bọn họ, anh hãy để anh ta xem một chút là được!

Nghe thấy lời này, lại nhìn nhìn vẻ mặt căng thẳng của thầy thuốc Đào, Giang Nguyên mới khẽ thở hắt ra. Hảẳn đột nhiên cảm thấy vì chút chuyện nhỏ này mà hắn lại không khống chế được, dường như thật sự có chút bất thường, có vẻ tính tình của hắn trở nên nóng nảy hơn nhiều trước kia.

Giang Nguyên lập tức chậm rãi nói:

- Được, muốn xem thì xem đi, tôi mong là không mất quá nhiều thời gian!

Nhìn thái độ của Giang Nguyên chuyển biến trong nháy mắt, hơi thở lạnh lẽo cũng biến mất không thấy đâu, Vương Mịch ở đối diện vẻ mặt cũng buông lỏng hơn nhưng sự kinh ngạc nghỉ hoặc trong mắt lại đậm thêm vài phần.

Nhưng Tôn Nghị dường như không đặc biệt chú ý đến điều này, chỉ thấy Giang Nguyên lùi bước nên trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Lúc này thầy thuốc Đào cũng sợ lại sinh ra thêm rắc rối, vội dẫn Tôn Nghị đi xem ba bệnh nhân.


Lúc này Giang Nguyên không nói gì nữa, chỉ lắng lặng nhìn, xem tên Tôn Nghị này định làm thế nào. Nếu tên này thật sự dám càn quấy thì hắn không ngại để cho đối phương biết chút lợi hại, dù sao thì bây giờ hắn cũng đã đắc tội không ít người rồi, cũng không ngại thêm hai người này.

Mỗi lần Tôn Nghị xem một người bệnh, sắc mặt lại âm trầm thêm vài phần vì anh ta đột nhiên phát hiện ba người bệnh này còn nghiêm trọng hơn anh ta nghĩ nhiều. Vốn dĩ anh ta tưởng ở nơi rách nát này thiếu thầy thiếu thuốc, có thể kéo dài đến bây giờ hơn phân nửa sẽ không quá nghiêm trọng, nếu thật sự là ba tình trạng như vậy thì chết từ lâu rồi, làm sao kéo dài đến bây giờ được.

Có điều hiện tại anh ta hiểu rồi, tình trạng hiện tại của ba người bệnh này anh ta thật sự không có cách, trừ khi có một phòng phẫu thuật hoàn chỉnh và đủ bộ thiết bị có liên quan, cộng thêm đủ nhân viên phối hợp thì anh †a mới có thể cam đoan ba người này có thể sống sót.

Đôi mắt như nước mùa thu của Vương Mịch ở bên cạnh lúc này thỉnh thoảng lại chú ý đến phía Tôn Nghị, nhìn thấy dáng vẻ âm trâm của Tôn Nghị liền biết lân này Tôn Nghị đập vào thiết bản rồi.

Vương Mịch thầm thở dài. Cô ta biết tính cao ngạo của Tôn Nghị, chỉ e là sẽ không dễ dàng cúi đầu, mà vị thầy thuốc Giang đối diện kia vẻ mặt lạnh nhạt, tuyệt đối cũng không phải người dễ chọc. Một thân y thuật của đối phương chỉ sợ cũng không thấp, nếu không cũng sẽ không đến nỗi ngay cả Tôn Nghị cũng đụng phải đinh.

Quan trọng nhất là hình như đối phương cũng chẳng phải nhân vật đơn giản gì. Mặc dù bọn cô ta chưa từng sợ ai nhưng nếu biểu hiện không tốt trong thời gian thực. tập nhiệm vụ thăng chức, thậm chí còn gây ra chuyện gì, nếu để lại ấn tượng không tốt cho cấp trên thì lần sát hạch lên y sĩ thực tập này e là hết cơ hội rồi.

Nghĩ đến đây, Vương Mịch khẽ cắn môi, nhìn thấy Tôn Nghị lại nhíu mày, dù thế nào cũng không thể làm lớn chuyện này được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.