Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 870: C870: Không có gì



Giang Nguyên liếc mắt một cái, không nhịn được mà cảm thán: - Bác sĩ Vương thật xinh đẹp. - Bác sĩ Giang, anh thật biết ăn nói đấy.

Mặc dù khiêm tốn nhưng được Giang Nguyên khen, nụ cười trên gương mặt Vương Mịch không khỏi sáng thêm vài phần.

Giang Nguyên không phải nói dối. Cô gái xinh đẹp xuất hiện bên cạnh hắn không ít. Bất luận là Tuyên Tử Nguyệt hay là Phan Hiểu Hiểu, còn có Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, có thể nói là những mỹ nữ khó gặp. Còn Vương Mịch trước mắt, hoàn toàn không thua kém chút nào, thậm chí còn có thêm vài phần thành thục, khiến người mới gặp liền có cảm tình ngay.

- Đi thôi, bác sĩ Giang, hôm nay tôi mời anh đến căn tin của chúng tôi để ăn cơm. Thức ăn ở đó còn ngon hơn cả nhà hàng bên ngoài đấy.

Vương Mịch mỉm cười nói. - Vậy làm phiền bác sĩ Vương rồi.

Giang Nguyên không quen để phụ nữ mời cơm, nhưng đây là địa bàn của người ta, hän cũng không tiện lên tiếng. Dù sao thức ăn ở căn tin hẳn không đắt lắm.

Vẫn đi trên con đường cũ. Trên hành lang có nhiều người qua lại, nhưng không ai mặc quần jean bò và áo khoác như Giang Nguyên.

Bởi vì có Vương Mịch bên cạnh, người chú ý đến Giang Nguyên cũng không ít. Hơn nữa, bởi vì đến giờ cơm, mọi người cũng thả lỏng hơn nhiều, không nghiêm túc như buổi trưa nữa. Có một số người quen biết với Vương Mịch đều giơ tay chào hỏi, đồng thời tò mò với thân phận của Giang Nguyên.


Nghe Giang Nguyên đến tham gia đại hội khai niên của Thiên Y Viện, đám thanh niên đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ từ nhỏ đến lớn đều ở trong Thiên Y Viện. Trong đại hội khai niên, bọn họ chỉ được xếp vị trí hàng cuối cùng.

Những năm gần đây, người ngoài đến tham gia đại hội không phải không có. Nhưng lần này lại là một thanh niên ngang bằng tuổi với bọn họ, không nhịn được

phải tò mò nhìn Giang Nguyên vài lần.

Nhưng Giang Nguyên phát hiện, có rất nhiều người không nhận ra hắn. Theo lý, những ngày qua danh tiếng của hẳn không nhỏ, thế nhưng lại chẳng ai nhận ra hẳn.

Mặc dù nghi ngờ, nhưng Giang Nguyên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Thiên Y Viện thật sự rất thần bí. Xuất hiện tình huống này cũng là chuyện bình thường.

Lần này Vương Mịch dẫn Giang Nguyên đến một tiểu viện rất thanh tĩnh.

Bước vào một gian đại sảnh, bên trong xếp một loạt bàn ăn trắng toát, vô cùng sạch sẽ, khiến cho Giang Nguyên đột nhiên nhớ đến căn tin của trường Đông Nguyên.

Lúc này đã có hơn một trăm người ngồi, nhưng lại không có cảm giác chật chội. Vương Mịch dẫn Giang Nguyên vào cái bàn trong góc, sau đó cười nói:

- Anh ngồi đây, tôi đi gọi thức ăn.

- Được, cô đi đi.

Giang Nguyên gật đầu.

Trong lúc chờ Vương Mịch đi gọi thức ăn, Giang Nguyên tùy ý nhìn quanh bốn phía.

Sau khi thay quần áo đồng phục, tất cả đều mặc trang phục đủ kiểu dáng. Nhưng tương đối mà nói, dường như hơi già. Ngoại trừ mấy cô gái, trang phục của phần lớn

mọi người đều có màu đậm.


Đối với cách ăn mặc này, Giang Nguyên thật ra cũng không ngoài ý muốn. Mặc kệ là cơ quan y tế nào, thanh niên đều tận lực mặc trang phục cho già dặn một chút.

Xem ra, Thiên Y Viện cũng không khác gì các cơ cấu cùng loại khác.

Mọi người đều bưng một khay thức ăn bằng inox. Trên khay có ba bốn món ăn, còn có hoa quả và canh.

Những người này hoàn toàn không khác gì các sinh viên trong trường đại học, đều ăn bằng khay. Điều này làm cho Giang Nguyên có chút ngoài ý muốn. Hắn còn tưởng rằng đãi ngộ của Thiên Y Viện thì phải khác nơi khác chứ.

Vương Mịch rất nhanh trở về, ngồi xuống đối diện với hắn, sau đó cười nói:

- Bác sĩ Giang, anh là người tỉnh Nam, tôi gọi cho anh hai món ăn cay.

- Bác sĩ Vương khách sáo quá. Cô không cần để ý như vậy đâu. Thức ăn nào tôi cũng ăn được hết.

Giang Nguyên vội vàng cười nói. Vương Mịch chỉ cười, dùng tay vén mái tóc dài qua tai, nói:

- Không có gì. Tôi cũng thích ăn thức ăn cay. Hơn nữa đầu bếp ở đây cũng là người tỉnh Nam. Cho nên thức ăn cho người ấy nấu, mùi vị rất ngon.

- , thật đúng là nhìn không ra bác sĩ Vương cũng thích ăn cay.


Nhìn Vương Mịch mỉm cười, Giang Nguyên có chút ngoài ý muốn.

Hai người đang nói chuyện với nhau, lúc này một chàng thanh niên dáng người cao lớn bước vào trong đại sảnh, tùy ý nhìn quanh, liền nhìn thấy Vương Mịch đang ngồi cùng Giang Nguyên ở góc phòng, ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến.

- Vương Mịch, tôi đang tìm cô đấy, không nghĩ đến cô đang ở đây.

Chàng thanh niên bước đến, tùy ý ngồi xuống bên cạnh Vương Mịch, sau đó cau mày nhìn Giang Nguyên rồi lại nhìn Vương Mịch, ngạc nhiên hỏi:

- Vương Mịch, ai vậy? Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy.

- Lê Dương, vị này là bác sĩ Giang. Anh ấy nhận lời mời đến tham gia đại hội khai niên Thiên Y hàng năm của chúng ta.

Nghe chàng thanh niên hỏi, Vương Mịch hơi cau mày, nhưng vẫn trả lời. - Tham gia đại hội khai niên Thiên Y?

Chàng thanh niên sửng sốt nhìn Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc và âm lãnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.