Tuyệt Phối

Chương 61: 61: Đi Làm Với Chày Gỗ





Khi Lục Thảo nhìn thấy Lục Chinh, bà ta vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Tô Thiên Mỹ đẩy nhẹ bà ta, “Mẹ…”“A Chinh, sao em lại đến đây?” Vừa cười vừa đi lên đón, “Để chị bảo thím Lâm rót trà cho em…”“Cậu Chinh, mời cậu uống trà.

” Thím Lâm làm rất nhanh, chưa đến 5 phút, một ly trà nóng hổi đã được đặt trước mặt anh.

Lục Chinh chuyển tầm mắt, đánh giá bà ta, “Bà là người của nhà họ Lục?”Cũng chỉ có người nhà họ Lục mới gọi anh là “cậu Chinh“.

“Vâng! Trước đây làm công ở nhà họ Lục, sau đó theo cô Thảo tới đây, cũng đã mười mấy năm rồi…”Lục Chinh gật đầu, không nói gì thêm.

Thím Lâm muốn bắt chuyện thêm vài câu, nhưng khí thế của anh quá mạnh khiến cho bà ta thấy hơi rụt rè.

“Đi xuống đi!” Lục Thảo lên tiếng.

Thím Lâm đi xuống, trốn vào trong nhà bếp rồi vẫn còn thấy sợ, “Lạnh lùng thật…”Tô Tấn Huy thay đồ xong, một thân đồ tây, cà vạt thắt rất tỉ mì, lột tả hết toàn bộ sự hấp dẫn của người đàn ông chín chắn cẩn trọng.

“A Chinh đến rồi à?”“Anh rể.

”Hai người gật đầu chào hỏi, nơi tầm mắt giao nhau, đao quang kiếm ảnh tóe lên.

Một người là lão tướng dũng mãnh, một người khi sinh ra đã cao quý hơn người, hai người này đấu với nhau, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.

“Vào phòng sách nói chuyện đi.

”Lục Chinh gật đầu đồng ý.

Sau khi hai người đi vào phòng sách, Lục Thảo vội vàng dặn dò nhà bếp.

“Nhị gia ở lại ăn sáng, mỗi món chuẩn bị thêm một phần.


”Sáng sớm, trên dưới nhà họ Tô vì vị khách quý Lục Chinh mà trở nên bận rộn hơn hẳn.

…Cốc cốc…“Ai đó?” Phó Hi tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Mợ Hai, tới giờ ăn sáng rồi.

”“Tôi ra ngay.

”Cô ngủ quá giờ thường hay bỏ ăn sáng, Lục Thảo cũng không để ý tới, thế mà hôm nay lại đột nhiên nhớ đến cô?Xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa số, vẫn bình thường mà, mặt trời vẫn mọc từ đằng đông mà nhỉ.

Lúc Phó Hi ra khỏi phòng, Lục Thảo đang sắp xếp chỗ ngồi.

Hai vợ chồng Tô Thiên Kỳ và Sầm Vân Nhi không có mặt, xem ra là cả đêm không về nên không thấy chật chội lắm.

Vốn Lục Chinh được sắp xếp ngồi ở chỗ của Tô Thiên Kỳ, nhưng có thể do không muốn ngồi quá gần vị trí ghế chủ nhà nên anh ngồi cách một ghế, đó là chỗ của Sầm Vân Nhi, đối diện với Đàm Hi.

Thím Vương đọc danh sách món ăn, ghi lại các món mọi người muốn ăn, sau đó xoay người vào phòng bếp.

Không lâu sau, vài cô giúp việc nối đuôi nhau bưng đĩa hoặc bát đựng thức ăn lên, đặt trước từng người tương ứng, suốt cả quá trình không hề xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.

Chẳng trách thím Lâm thấy hoảng, thím Vương cũng là một người tỉ mỉ khôn khéo, lặng lẽ đổi mới hết mọi thứ trong nhà bếp, chứ trước đây làm gì có những trò này…Phó Hi gọi món mì trộn, căn cứ theo khẩu vị thích cay của cô, trong bát mì có rưới thêm một lớp sa tế đỏ au, hành gừng tỏi được thái thành hạt lựu, hai quả trứng ốp la được đặt lên mặt trên cùng.

Dùng đũa trộn đều, vị cay xộc thẳng vào mũi.

Tô Thiên Lâm ngồi bên cạnh Đàm Hi, cô vừa trộn, mùi cay cũng bay theo, hắn ta bị sặc, mặt mày đỏ bừng, tiện tay cầm một chai nước đổ hết vào mồm.

Phó Hi trừng mắt nhìn hắn, nhe răng trợn mắt: “Anh không có sao? Uống nước của tôi làm gì?”Hắn ta lại ho thêm vài cái mới giữ lại lại được hô hấp, liếc nhìn bát mì được cô xem như là bảo bối, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, “Ăn gì mà như cám lợn…”Bốp!Đũa đập lên bàn, cô híp mắt cười.

“Có ngon thì anh nói lại lần nữa xem?”Tô Thiên Lâm thật sự nói lại, phát âm từng chữ rõ ràng.


Phó Hi cũng không giận, lạnh lùng lên tiếng: “Đúng vậy, vài hôm trước có một con lợn muốn ăn món này, mụn trên mặt vẫn chưa hết hẳn, ừ… anh nói cám lợn thì là cám lợn vậy! Dù sao cũng chẳng phải mình tôi ăn…”Mặt hắn ta lúc trắng lúc xanh, những nốt mụn đỏ trên trán càng giống như tát vào mặt hắn.

“Gây chuyện đủ chưa? Lo mà ăn sáng đàng hoàng cho ba!”Tô Tấn Huy lên tiếng, Phó Hi ngừng chiến, cô vẫn còn biết nhìn sắc mặt người khác.

“Ai đó lấy dùm một chai sữa dừa mới giúp tôi, chai này thì vứt đi” Ngừng lại, nhỏ tiếng lầu bầu, “Bị lợn uống phải, có khi dính phải virus cũng không chừng…”Cô nói rất nhỏ, chỉ có người ngồi ở bên cạnh và đối diện mới có thể nghe thấy.

Lục Chinh cúi đầu ăn sáng, ăn rất nghiêm túc, che đi khóe môi đang hơi cong lên của mình.

Đúng là không hề muốn chịu thiệt dù chỉ là một chút nhỏ.

Hai con mắt của Tô Thiên Lâm sắp bị lửa giận chọc cho mù mắt, nhưng vì e ngại ba hắn còn ở đây nên không dám làm gì xằng bậy.

Người phụ nữ này sinh ra là để đối đầu với hắn!Nói chi đâu xa, chỉ cần nói đến cuộc cãi vã vào tối qua của hai người, Tô Thiên Lâm về phòng, càng nghĩ càng thấy không đúng, lăn qua lăn lại trở trên giường, lửa giận kìm nén trong lòng, muốn phun lại chẳng thể phun ra được!Cô ta thì ngược lại, tinh thần sáng khoái, còn có tâm trạng chạy bộ, tiếng trò truyện với Lưu Toàn cứ như thể muốn đánh thức tất cả mọi người trong biệt thự này dậy.

Còn hắn thì ngủ chưa được nửa tiếng đồng hồ, còn chưa kịp nằm mơ nữa.

Lại ví dụ như, lúc này! Hắn tức đến no rồi, còn cô thì vẫn ăn uống ngon lành, dựa vào cái gì chứ?!“Thiên Lâm, ăn trứng chiên đi con.

” Người làm mẹ như Lục Thảo phát hiện cảm xúc con trai mình không đúng lắm, mượn cớ gắp trứng cho hắn, sẵn tiện đưa một ánh mắt với nửa ý là an ủi, nửa ý là cảnh cáo.

Phó Hi không nhìn thấy, cũng chẳng muốn thấy, bởi vì sự chú ý của cô đều đặt vào cái người ngồi phía đối diện kia.

Người đẹp trai, nhìn kiểu nào cũng thấy thuận mắt, cho dù có đang ăn shit…Lục Chinh cũng ăn mì, nhưng khác loại mì trong bát của cô, món ăn anh là loại mì được sắt lát bản rộng và dày.

Đũa gắp lên được một đống mỳ, lẽ do thói quen trong lúc đi lính nên động tác của anh rất nhanh, cộng thêm việc được nuôi dạy trong một môi trường có gia giáo lại ban tặng thêm cho anh một khí chất không giống người thường, nhất cử nhất động đều thể hiện rất rõ sự thong dong, nhưng không hề làm lu mờ đi những lễ nghĩa vốn có trên bàn ăn.

Cho nên, ngoài việc động tác của anh có hơi nhanh ra thì dáng ăn của Lục Chinh cũng được xem như rất đẹp mắt.

Phó Hi nuốt một miếng mì, liếm môi, người đàn ông này… cực phẩm!Tuy có hơi lạnh lùng một chút, chậm hiểu một chút, nhưng lại là một tên trong nóng ngoài lạnh, cứ từ từ dạy bảo rồi cũng có ngày từ “ngoài lạnh” sẽ biến thành “ngoài nóng”, đến lúc đó, lão già này chắc chắn sẽ rất “đanh đá”.


Nghĩ thôi cũng đã thấy sôi sục trong lòng.

Không biết thiếu nữ đối diện đang suy tính trò gì mà ánh mắt càng ngày càng sáng, càng ngày càng cay độc, tuy Lục Chinh không ngẩng đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được, không cần nghĩ cũng biết nó lộ liễu tới cỡ nào.

May mà không ai để ý tới cô, hoặc mọi người đều đã quen rồi.

“Ba mẹ, hai người ăn món này đi.

” Phó Hi dùng đũa sạch gắp một ít nộm mộc nhĩ cho Tô Tấn Huy và Lục Thảo, cười đầy ngọt ngào: “Bác sĩ nói, mộc nhĩ có tác dụng dưỡng sinh, hai người ăn nhiều một chút, bây giờ trông ba mẹ như 30 tuổi, biết đâu chừng ăn xong rồi lại trông chỉ còn như 20 thôi.

”Giọng nói ngọt ngào, tính cách lại hoạt bát, quan trọng là nịnh nọt đúng chỗ, ngay cả Tô Tấn Huy cũng phải mỉm cười.

Hai người cứ thế ăn hết số mộc nhĩ cô gắp, còn tỏ ra vô cùng hài lòng.

Cứ thế, Phó Hi bắt đầu gắp cho em chồng, ngay cả ông chồng như Tần biến thái cũng được một cái chân gà, chỉ có điều hình dạng không được đẹp lắm, bị mất hết hai ngón chân.

Cuối cùng, chỉ còn lại Lục Chinh.

Anh buông đũa, “Tôi no rồi.

”Một bát mì, chỉ còn lại nước canh, sạch sẽ.

Phó Hi chuyển tay cầm thìa, lấy một chiếc bát sạch, múc nước mì, đưa hai tay đến trước mặt anh, ở một góc không ai thấy, lén chớp mắt.

“Ăn mì uống canh, khỏe mạnh sống lâu.

Cậu nể mặt cháu với nào?”Nỗi hoảng sợ xẹt qua đáy mắt của Lục Chinh.

Không phải anh chưa từng nghe Phó Hi gọi anh là cậu bao giờ, nhưng với giọng điệu hoặc là thẹn quá hóa giận, hoặc là… trách mắng nũng nịu, nhưng tiếng gọi lúc nãy lại không giống thế, ít đi sự châm chọc và cười đùa, mang theo sự nghiêm túc đơn thuần, giống như cử xử với người cô sùng bái.

Cô, sùng bái anh?Kết quả này khiến Lục Chinh hơi kinh ngạc, lắc đầu gạt đi.

Phó Hi lại đưa đến trước mặt anh, chân mày như đang cười, nhưng đáy mắt lại cực kỳ nghiêm túc.


Thật ra, cô không hề nói bậy.

Ăn mì quá nhanh rất dễ khó tiêu, nhưng nước canh lại có tác dụng hỗ trợ tiêu hóa.

Trước đây, khi Viêm Võ vẫn chưa ăn nên làm ra, trong nhà chỉ nhờ vào thu nhập của hiệu cắt tóc để sống qua ngày, ngày tháng khốn khó, ngay cả tiền mua một hộp thuốc kích thích tiêu hóa cũng chẳng có.

Có một lần, cô bị đầy bụng, phải ôm bụng lăn qua lăn lại ở trên giường mà gia đình lại không có tiền dẫn cô đi khám, cuối cùng bị Thời Tú ép uống một bát nước mì, đừng nói chứ, thật sự rất có hiệu quả đấy!Lục Chinh giơ tay ra nhận lấy.

Lúc chuyền tay nhau, ngón tay của của cô lướt nhẹ qua đầu ngón tay của anh, xoáy nhẹ một cái, mang theo mùi vị lưu luyến, ngụ ý trêu chọc.

Ánh mắt Lục Chinh tối lại, còn cô lại cười thật rực rỡ.

“A Chinh, nha đầu này tinh quái lắm, nếu em không muốn uống thì đừng miễn cưỡng.

” Lục Thảo cười thân thiết, ánh mắt nhu hòa, nhưng đến khi chuyển hướng nhìn sang Phó Hi thì lại biến thành ánh mắt cảnh cáo, còn có một chút oán trách.

Khách quý tới nhà, đãi người ta uống nước mì?Nói ra không sợ bị cười rụng răng à?“Không sao.

” Dứt lời, ngửa đầu, uống thật.

Lục Thảo hơi kinh ngạc, Phó Hi ngồi xuống, cười tươi tắn.

Tô Thiên Lâm nhìn cô, lại khẽ liếc nhìn Lục Chinh, sự suy tư xẹt qua đáy mắt.

Hắn đột nhiên nhớ đến cuộc gọi vào buổi chiều qua của Phó Hi.

Theo lý mà nói, cô và Lục Chinh không quen biết nhau, sao lại chuyển lời thay cho Lục Chinh được?Nhưng hắn chỉ nghi ngờ chứ không nghĩ sâu xa hơn, với hắn, Lục Chinh và Phó Hi là người của hai thế giới, không thể nào có mối quan hệ với nhau.

Cách suy nghĩ này không phải chỉ riêng Tần Thiên Lâm mới có, những người khác cũng nghĩ như vậy.

Đó cũng là một trong những lý do vì sao mối quan hệ mập mờ của anh và Phó Hi vẫn được duy trì được và từ đũng quần thăng hoa lên não trong một khoảng thời gian dài sau đó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.