Không phải rung, là nảy lên, cùng với đột ngột bừng tỉnh từ trong cơn ngủ sâu, trái tim cũng bất giác nảy đập hỗn loạn.
Hôm qua, Tô Nam bị Hà Bình kéo đi xã giao, nơi đất khách quê người xa xôi, tình cờ gặp được khách hàng là người Hoa. Đối phương cũng không khách sáo, nhặt lên thói xấu của vùng văn hóa chữ Hán, chẳng cần quan tâm tới chuyện gì khác, trước hết cứ phải uống một trận không biết đêm nay là đêm nào.
(*Vùng văn hóa chữ Hán, văn hóa quyển chữ Hán hay vùng văn hóa Đông Á: là chỉ cộng đồng các nước ở khu vực Đông Á đã từng sử dụng chữ Hán và ngôn ngữ hiện nay vay mượn nhiều từ ngữ từ tiếng Hán. Đặc trưng của những quốc gia này là chịu ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng Nho giáo, đa số người dân các quốc gia này chịu ảnh hưởng Phật giáo, đã từng sử dụng chữ Hán làm công cụ truyền bá ngôn ngữ và truyền tải văn hóa như Việt Nam, hoặc đang sử dụng chữ Hán làm công cụ truyền bá ngôn ngữ và truyền tải văn hóa như Trung Quốc, Đài Loan, Nhật Bản, Hàn Quốc, Triều Tiên. Văn hóa quyển chữ Hán cụ thể chỉ Trung Quốc – đất mẹ của chữ Hán.)
Từ trước tới giờ tửu lượng của Tô Nam vốn không tốt, tuy thường bị Hà Bình đưa đi theo huấn luyện, nhưng vẫn không hề cải thiện.
Vừa nhắc tới rượu, Tô Nam lập tức cảm thấy hối hận vì đã đối xử với bản thân mình quá tàn nhẫn. Đến Châu Phi bị đập xe rồi sốt rét nhưng đều bền lòng vững chí mà lướt qua, cuối cùng lại suýt chút nữa ngã nhào trên bàn cơm văn hóa.
Buổi trưa ăn cơm xong, cô vội vàng chạy về khu vực làm việc của mình, nằm úp mặt xuống bàn ngủ bù.
Sau đó, điện thoại rộn rã nảy lên.
Tô Nam quờ tay tìm điện thoại, cũng không nhìn màn hình mà trực tiếp nhận máy, duỗi ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương âm ỉ đau vì say rượu: “A lô…”
“Tô Nam…”
Tô Nam gắng sức suy nghĩ một lúc, chợt sửng sốt ngồi dậy: “Giang Minh Khiêm?”
“Ừ, là em, chị vẫn còn nhận ra giọng của em à.”
“Có chuyện gì vậy? Gọi để hỏi chị vấn đề co được giãn được đó hả?”
“Không phải…” Giang Minh Khiêm ngập ngừng: “… Trần Tri Ngộ gặp tai nạn xe cộ.”
Tô Nam lập tức đứng bật dậy, chân vấp phải ghế, cả người loạng choạng phải vội vàng bám lấy cạnh bàn mới có thể đứng vững.
Giang Minh Khiêm: “Không có gì nghiêm trọng! Chị đừng lo lắng!”
Trái tim đập thịch thịch, như có một sợi dây thần kinh kéo căng nảy giật từng hồi trong huyệt thái dương: “Anh ấy…”
“Kịp thời tránh sang một bên, nhưng xương cổ bị nứt một vết nhỏ, phải nằm viện nghỉ dưỡng một tháng…”
Tô Nam sợ đến không thở được: “Em có thể đưa điện thoại cho anh ấy không…”
“Thầy ấy còn chưa tỉnh.”
Cô lắp bắp lặp đi lặp lại mấy chữ: “Xương cổ, xương cổ…”
“Đã làm kiểm tra, không bị ảnh hưởng đến chức năng cơ thể. Em đã gọi điện thoại cho cô Hàm, cô Hàm đang liên lạc với người nhà thầy ấy. Em nghĩ… có lẽ nên báo với chị một tiếng.”
Tô Nam ngẩn người hồi lâu, mới sực nhớ nói lời cảm ơn Giang Minh Khiêm: “Là em đưa anh ấy đến bệnh viện sao?”
Giang Minh Khiêm im lặng giây lát: “Hôm nay có hẹn gặp thầy ấy.”
Lúc đến nơi, Trần Tri Ngộ vẫn chưa tới. Đang định gọi điện thoại nhắc lại cuộc hẹn thì nghe thấy bên ngoài có người hét to tai nạn giao thông. Vừa chạy ra thì nhìn thấy ở giao lộ cách đó chừng hai trăm mét có xảy ra va chạm. Không hề nghĩ ngợi, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát, đồng thời kêu xe cứu thương đưa người đến bệnh viện.
Tô Nam nghẹn ngào: “… Cảm ơn em.”
Cúp máy, lập tức đi tìm Hà Bình xin phép.
Hà Bình đang nghe điện thoại, giơ tay ra hiệu tỏ ý bảo cô chờ. Cửa sổ văn phòng hướng về phía Bắc, ánh mặt trời rải vào, rơi trên sàn, sáng choang.
Tô Nam nhìn chằm chằm vệt nắng đó, nghe thấy Hà Bình đã nói chuyện xong liền định thần lại: “Tổ trưởng Hà…”
Hà Bình nhìn cô: “Sao thế, biểu cảm này…?”
“Em xin phép về nước một chuyến, Trần Tri Ngộ… gặp tai nạn xe cộ.”
Hà Bình nhíu lông mày: “Tình hình có nghiêm trọng không?”
“… bị nứt một vết nhỏ ở xương cổ.”
“Không có gì đáng lo ngại chứ?”
Nghe ngữ khí, chính là không đồng ý cho nghỉ, Tô Nam cắn môi: “Em phải về xem thế nào.”
“Tô Nam, không phải anh không muốn duyệt cho em nghỉ. Lúc em mới đến anh đã nói, nơi này gian khổ vất vả, dễ đến khó về. Quãng đường tới lui đã mất hết hai ngày, em có thể ở nhà được mấy hôm? Ngày trước khi vợ anh còn chưa đến đây, có lần cô ấy phải lên bàn phẫu thuật, bên này thì phải bàn giao công trình, mọi người đều ngày đêm tăng ca không ngừng nghỉ, anh cũng không cách nào trở về… Ai có thể đợi một mình mình đây?”
“… Năm ngày, được không ạ? Xem như em xin ứng trước ngày nghỉ phép của năm nay. Em về xem anh ấy thế nào, nếu không em không cách nào yên lòng được.” Cô nén nước mắt xuống, cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.
Hà Bình trầm ngâm.
Cho dù có giữ người ở lại, có lẽ cũng không thể nào tập trung vào công việc. Tuần trước bọn họ vừa mới bàn giao xong một dự án, dự án mới vẫn còn đang trong giai đoạn thảo luận, không phải là thời điểm bận rộn nhất. Cân nhắc giây lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Lên mạng điền đơn xin nghỉ phép rồi in ra đưa cho phòng hành chính đóng dấu.”
Tô Nam gật đầu, nói cảm ơn.
Đặt vé sát giờ, giá vé cao đến mức khiến người ta không thốt nên lời, hơn nữa tương đối rắc rối, phải trung chuyển hai lần ở Johannesburg và Addis Ababa.
(*Johannesburg là thành phố lớn nhất Nam Phi; Addis Ababa là thủ đô của Ethiopia.)
Nhưng Tô Nam chẳng còn màng được bất cứ điều gì.
Bây giờ, cô đột nhiên nhường nào thấu hiểu cái cảm giác ‘ruột gan như lửa đốt’ và ‘tha thiết được về nhà’.
Lúc trung chuyển ở Johannesburg, Tô Nam lấy điện thoại ra kết nối với wifi trong sân bay, nhìn thấy tin nhắn Trần Tri Ngộ gửi đến mấy tiếng trước đó.
Nhắn trực tiếp bằng giọng nói, nói anh không sao, bảo cô đừng kích động quay về.
Tô Nam trả lời lại anh: ‘Anh biết em sẽ kích động, lẽ nào anh không biết sẽ không khuyên được em sao.’
Bôn ba nhọc nhằn, về đến thành phố Sùng đã là chiều hôm sau.
Hành lý gọn nhẹ, không ký gửi, xuống máy bay là đi thẳng ra cửa, Tô Nam không còn lòng dạ nào đợi xe buýt của sân bay, trực tiếp bắt taxi.
Ngồi trên taxi, mở điện thoại lên, Trần Tri Ngộ cũng chỉ nhắn lại bốn chữ, ‘Thượng lộ bình an.’
Nhớ lại năm đó khi nhận được tin ba qua đời vì ngộ độc rượu, mẹ Tô hớt hải kéo cô chạy đến bệnh viện, cả quãng đường hoảng hốt sợ hãi. Khi nhìn thấy thân thể phủ kín vải trắng trên giường, phản ứng đầu tiên của cô không phải là khóc, mà là muốn đi kéo tấm vải trắng kia xuống.
Mẹ Tô lôi cô lại, ôm lấy cô gào khóc.
Khi đó cái cảm giác đau đớn mới lan tràn khắp cơ thể.
Khoảnh khắc nhận được điện thoại của Giang Minh Khiêm, cô phảng phất nhìn thấy lại cảnh tượng năm đó mẹ ôm chặt cô khóc đến tắt thở, còn bản thân cô khóc ướt đẫm áo bà.
Thế gian này quá nhiều thứ đột ngột, cái chết là thứ không lý lẽ bất kham nhất mà con người chỉ biết bất lực cúi đầu.
May mà Trần Tri Ngộ không sao.
Thật sự không dám nghĩ anh xảy ra chuyện gì, vừa nghĩ đã thấy từng khe hở trong xương cốt đều buốt lạnh.
Năm giờ chiều, đến bệnh viện.
Tô Nam đứng bên ngoài hàng lang, lau khô nước mắt trên mặt mới đẩy cửa đi vào.
Trình Uyển và Cố Bội Du đang ở trong phòng, Trần Tri Ngộ nằm trên giường, mang nẹp cổ, đầu không cử động được, chỉ đưa mắt nhìn sang.
Tô Nam siết chặt tay cầm hành lý: “Trình tiểu thư, dì Cố.” Sau đó ánh mắt dừng trên khuôn mặt Trần Tri Ngộ.
Trên trán anh có vết thương đang dán băng gạc, anh nhìn cô mỉm cười: “Không phải bảo em sửa lại cách xưng hô rồi sao?”
Cố Bội Du nở nụ cười hiền lành: “Không sao, từ từ sửa.” Vừa nói vừa kéo Trình Uyển: “Đi, đi giúp dì chuẩn bị cơm tối.”
Bà vỗ vỗ vai Tô Nam rồi đi ra ngoài khép kín cửa, để lại không gian riêng cho hai người.
Tô Nam thả va li hành lý xuống, lúc này mới chầm chậm đi qua.
Ngồi xổm xuống bên giường, nắm lấy tay Trần Tri Ngộ, yên lặng, áp mặt lên mu bàn tay anh.
“Tô Nam…”
Không nghe thấy tiếng cô trả lời.
Trong chốc lát, cô nắm chặt tay anh, cúi đầu cọ mặt vào lòng bàn tay anh đang đặt trên mép giường, bờ vai run rẩy dữ dội.
Trần Tri Ngộ không cử động cổ được, cố sức giơ cánh tay còn lại đặt lên đầu cô khẽ vuốt ve: “Anh thật sự không sao mà.”
“Qua hai ngày là có thể xuống đất đi lại rồi, chỉ có điều phải đeo nẹp cổ một tháng —— cũng may vừa tới kỳ nghỉ hè, không ai nhìn thấy bộ dạng vẻ vang này của anh.”
Anh còn có lòng dạ tự giễu.
Tô Nam nở nụ cười, trên mặt còn vương nước mắt: “Anh đã hứa với em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Thiên tai nhân họa, không thể chống lại được.” Rồi kể lại cho cô nghe vì sao thành ra thế này.
Tô Nam hết sức tức giận: “… Tự cô ấy muốn chết, sao lại kéo người khác chịu tội thay cho mình chứ.”
Trần Tri Ngộ dỗ dành: “Tinh thần cô ta có vấn đề, chuyên gia tâm lý nói, có triệu chứng của bệnh hoang tưởng. Sao có thể nói lý lẽ với người bệnh đây? Bác sĩ hỏi chuyện, cô ta nói không phải muốn tự sát, mà chỉ muốn chặn xe minh oan cho bản thân.”
Trần Tri Ngộ bật cười thành tiếng, nắm bàn tay bé xíu của cô đặt vào trong lòng bàn tay mình.
Phòng bệnh hai giường, nhưng giường bên cạnh không có người, chỉ có một mình Trần Tri Ngộ.
Cửa đóng kín, trong phòng yên lặng.
“Tô Nam,” Trần Tri Ngộ ngẩng đầu nhìn cô: “Đã thế này, vừa vặn, có mấy câu anh muốn nói với em.”
“Gì vậy ạ?”
“Sinh lão bệnh tử, không ai nói trước được,” Trần Tri Ngộ nhìn cô: “Nếu…”
Tô Nam lập tức hiểu ra anh định nói gì, vội giơ tay che miệng anh lại: “Anh đừng nói mà!”
Trần Tri Ngộ không cử động, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng sâu lắng.
Tô Nam cắn chặt môi, chăm chú nhìn anh.
Chốc lát, bàn tay đang che miệng anh, từ từ trượt xuống.
Trần Tri Ngộ thuận thế nắm lấy, áp lên ngực mình.
Trái tim bên trong, đập mạnh mẽ.
“Thời tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, hiếu thắng, ba năm năm năm, không thấy thời gian trôi qua là chuyện gì đáng sợ. Đến cái tuổi này của anh, sinh ly tử biệt đều đã trải qua, mỗi lần đưa tiễn cũng là động đao. Nhưng vì sao anh vẫn đồng ý cho em ra nước ngoài, em biết không?”
Người trước mặt gầy đi, tiều tụy, nhưng ánh mắt trong suốt, tựa linh hồn anh.
Tô Nam lắc đầu, cảm thấy nước mắt của mình lại sắp trào ra.
“Vì sợ em sẽ phải đối mặt với chuyện như hôm nay. Anh lớn hơn em mười tuổi, sau này có lẽ… hẳn là sẽ đi trước em. Cho em ra nước ngoài rèn luyện là để em có thể chống đỡ được những điều bất trắc, lỡ như sau này anh…”
“Anh đừng nói nữa…” Trước mắt mờ mịt, tầng tầng hơi nước dâng lên lan tràn.
Trần Tri Ngộ mỉm cười, dịu dàng nhìn cô.
Nhìn cô cắn chặt môi, đôi bờ vai gầy guộc khẽ run như chiếc lá khô.
Không đành lòng.
Nhưng bài học cuối cùng này, phải dạy.
“Em hứa với anh, cho dù anh thế nào, người khác ra sao, em cũng phải chăm sóc cho mình, sống thật tốt.”
Tô Nam yên lặng, nước mắt đầm đầm.
“Không ai thiếu ai trong cuộc đời mà không sống nổi…”
Tô Nam lắc đầu, nước mắt theo sống mũi trượt xuống cằm, rơi xuống, cô không kìm giữ được, chưa bao giờ khóc thảm thiết đến vậy, cố rút tay ra khỏi tay anh: “Không, nếu không có anh, em nhất định sẽ không sống nổi! Nhất định!”
Cô dừng lại, tựa như đột nhiên tìm ra được vũ khí bác bỏ hữu hiệu nhất: “Vậy nếu như em chết…”
“Nói bậy!”
“Nếu em chết, anh có thể vượt qua được sao! Trần Tri Ngộ, anh có thể dễ dàng vượt qua được sao?”
Trần Tri Ngộ im lặng.
Không thể.
Vừa hai mươi, mất đi tình yêu, đã mất đi nửa sinh mạng.
Khô mục như vậy mà sống hơn mười năm, gió xuyên qua thân xác hao mòn hoen rỉ, tiếng vọng cũng trống rỗng hoang tàn, còn sống, vẻn vẹn chỉ là còn sống mà thôi.
Mãi đến khi gặp được Tô Nam, trong trống trải khôn cùng, căn phòng tối mịt tắt lặng đã lâu nơi trái tim, mới lần nữa được ngọn nến thắp sáng.
Nếu ánh nến này tắt đi, anh sẽ gieo mình vào trầm luân vĩnh viễn.
Cô nhìn anh, những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt, trong suốt mà cố chấp: “Bài học này của anh, em không thèm nghe đâu. Em sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc, anh cũng sống thật vui vẻ hạnh phúc.”