Nhìn theo thân ảnh nữ tử rời đi, cổ họng Kim Khải nghẹn ngào, muốn nói gì, cuối cùng vẫn không thể phát ra chút thanh âm nào....
Hắn biết, lần này từ biệt, từ nay về sau không còn cơ hội gặp lại, cho dù có gặp lại cũng chỉ có thể coi nhau như người xa lạ...
Thời điểm Mộ Như Nguyệt chạy tới Đậu gia, Đậu gia cũng trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Từ sau khi Đậu Tịnh Quân cầm quyền, đã đoàn tụ với phu thê Tiêu Thiên Vũ, nhưng chuyện vui chẳng bao lâu, thế cục khắp đại lục đều bị Bắc Ma cung khống chế.
Hiện giờ, khắp nơi trên đại lục đều có người của Bắc Ma cung, Đậu gia thân thuộc với Mộ Như Nguyệt dĩ nhiên cũng gặp nguy cơ....
Ngắn ngủn mấy tháng, Đậu gia vốn dĩ đông vui náo nhiệt lại trở nên vô cùng thê lương, nếu không có Thiên Ma Môn ở phía sau chống đỡ, sợ là Đậu gia đã sớm bị Bắc Ma cung hủy diệt...
Lúc này, trong sân Đậu gia, Đậu Tịnh Quân lạnh lùng nhìn đám người Bắc Ma cung phía trước, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh lệ.
"Nghiên Mặc trưởng lão, Vô Hư trưởng lão, Ngọc Yến trưởng lão, Đậu gia ta và Bắc Ma cung các ngươi không thù không hận, vì sao các ngươi phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta như vậy?"
"Không thù không hận?"
Nghiên Mặc hừ lạnh: "Muốn trách thì trách các ngươi có người thân là Mộ Như Nguyệt, chỉ có cách bắt các ngươi mới có thể bức bách nàng đi vào khuôn khổ!"
"Ta nói Nghiên Mặc, nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy làm gì? Trực tiếp bắt lại là được, nhưng mà ta nghĩ, nếu muốn bức bách Mộ Như Nguyệt, chỉ cần một người là đủ rồi, bắt mẫu thân nàng đi, còn những người khác, giết đi thôi..."
Người nói lời này là một mỹ phụ dung mạo yêu mị động lòng người, nhưng một đầu tóc bạc đã nói rõ tuổi của nàng...
"Ngọc Yến nói cũng đúng, Đậu Tịnh Quân dù sao cũng chỉ là cữu cữu của nàng mà thôi, không có tác dụng gì lớn, cho nên... giết!"
Ánh mắt Nghiên Mặc trầm xuống, đáy mắt xẹt qua tia âm ngoan.
Từ đầu đến cuối, Vô Hư một thân tiên phong đạo cốt vẫn không nói lời nào, ánh mắt đạm mạc bình tĩnh nhìn Đậu Tịnh Quân.
"Ha ha ha!"
Nghe lời này, Thiên Ma cười điên cuồng: "Các ngươi có để ta vào mắt hay không? Làm trò trước mặt ta, ta liền giết hết các ngươi, nếu thật sự để các ngươi giết bọn họ, có lẽ, kết cục của ta cũng sẽ là sống không bằng chết."
Không ai hiểu rõ Dạ Tư Hoàng hơn Thiên Ma, tên Ma thần kia tra tấn người tuyệt đối là sống không bằng chết, hắn thà chết vì bảo hộ Đậu gia cũng không muốn rơi vào tay tên ma quỷ kia, nếm chịu những thủ đoạn tra tấn làm người ta sợ hãi.
"Ngươi chỉ là một cường giả vô thượng, chúng ta lại có ba người", Nghiên Mặc cười lạnh, "Ngươi cho rằng, ngươi là đối thủ của chúng ta sao?"
"Hừ!"
Thân thể Thiên Ma vừa động, toàn thân tản ra hơi thở âm lãnh, lập tức tiến lên công kích.
Nghiên Mặc cười nhạo, nói: "Xem ra có người cấp bách muốn chết, một khi đã như vậy.... ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Oanh!
Giờ khắc này, ba đạo kiếm khí sắc bén chém về hướng Thiên Ma, dưới cỗ khí thế bức người kia, thần sắc Thiên Ma ngưng trọng chưa từng có.
"Muội muội, muội phu, các ngươi đi mau!" Đậu Tịnh Quân vội vàng quay đầu nhìn hai người phía sau, nôn nóng nói.
Tiêu Thiên Vũ khẽ cau mày, trước sau vẫn không có động tác gì, ánh mắt hắn bình tĩnh không gợn sóng, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Đại cửu tử, ngươi bảo hộ Ngọc Nhi rời đi."
Mục tiêu của những người này là Ngọc Nhi, muốn dùng Ngọc Nhi để uy hiếp Nguyệt Nhi, bất luận thế nào hắn cũng tuyệt đối không để bọn họ thực hiện được âm mưu.