Phượng hoàng lửa ngây ngẩn, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh băng của Mộ Như Nguyệt, ánh mắt kích động.
Không sai, chính là kích động!
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, hiển nhiên không rõ đã xảy ra chuyện gì, lúc nàng đang chần chờ, một thanh âm vừa non nớt vừa âm trầm từ trên người nàng vang lên...
"Phượng hoàng lửa, nàng là mẫu thân ta, ngươi dám to gan dám đả thương mẫu thân ta!"
Một thân ảnh trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mộ Như Nguyệt.
Dạ Tư Hoàng đứng bên cạnh nàng, tóc bạc tung bay trong biển lửa, đẹp như tiên đồng, phấn điêu ngọc trác.
Nhưng hắn lại có một đôi mắt đỏ như máu, không còn ngây thơ đáng yêu như trước đây nữa, lạnh lùng nhìn về phía phượng hoàng lửa đang kích động.
"Ngươi... ngươi là ân nhân?"
Phượng hoàng lửa kích động, ánh mắt bình tĩnh nhìn tiểu nam hài trước mặt.
Tóc bạc mắt đỏ, tựa như tựa ma, hơn nữa, một thân khí chất quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, không sai, nam nhân này thật sự là ân nhân của nàng!
Nhưng tại sao ân nhân lại biến thành tiểu hài tử? Quả thật khác xa người lúc trước đứng trên cao bễ nghễ chúng sinh...
"Phượng hoàng lửa, nếu ngươi còn nhớ ân tình trước kia ta đã cứu ngươi thì lập tức lập khế ước với nàng!" Dạ Tư Hoàng chỉ vào Mộ Như Nguyệt bên cạnh, lạnh giọng ra lệnh.
Phượng hoàng lửa chần chờ nửa ngày, nói: "Nhưng mà, chủ nhân ta ra lệnh cho ta trông giữ cửa luyện ngục, ta không thể không nghe lệnh chủ nhân."
"Chủ nhân ngươi?" Dạ Tư Hoàng cười lạnh, "Chủ nhân ngươi đã không tồn tại, một mình ngươi tiếp tục ở lại chỗ này có ích gì? Cho dù cửa luyện ngục không có ngươi trông giữ thì cũng rất ít người có thể tiến vào, không phải ai cũng biến thái giống mẫu thân ta, huống chi, cửa luyện ngục trên đại lục cũng không phải chỉ có mỗi chỗ này, cho dù ngươi ở đây ngăn cản cũng sẽ có người vào từ những nơi khác, cho nên, ngươi ở đây làm chuyện vô ích còn không bằng lập khế ước với mẫu thân ta, báo đáp ân tình của ta với ngươi!"
Kì thật, chuyện cứu phượng hoàng lửa cũng chỉ là ngoài ý muốn, hắn ngẫu nhiên thánh vật trị thương, muốn tìm người thử thuốc một chút, đúng lúc gặp phải con phượng hoàng này, đương nhiên trở thành chuột bạch cho hắn thử nghiệm, không ngờ cuối cùng thật sự thành công.
Vì thế, phượng hoàng lửa nợ hắn một đại ân.
"Ta..." phượng hoàng lửa hơi do dự, lại nghĩ đến mình chờ đợi ở đây mấy vạn năm cũng không thấy chủ nhân xuất hiện, nhất định đã gặp bất trắc, trong lòng trầm xuống, nói, "Được, ta đáp ứng ngươi, ta đã trông giữ cho chủ nhân nhiều năm như vậy cũng coi như làm tròn chức trách, hiện giờ ta cũng không muốn ngốc ở đây nữa..."
Mấy vạn năm cô đơn làm nàng không biết ngày đêm, Mộ Như Nguyệt xuất hiện đúng lúc có thể mang nàng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, sống cuộc sống bình thường.
"Có điều, ta đoán các ngươi hẳn là muốn tiến vào cửa luyện ngục, ta cũng không muốn đi vào đó, cho nên ta ở ngoài này chờ các ngươi, sau khi nàng trở ra, ta sẽ lập khế ước với nàng."
"Ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi..."
Dạ Tư Hoàng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt âm trầm bỗng chốc tươi cười sáng lạn, tốc độ biến sắc mặt này làm phượng hoàng lửa phải tròn mắt cứng lưỡi.