Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1020: Cửa luyện ngục (5)



"Mẫu thân, chúng ta đi thôi, con phượng hoàng này trốn không thoát, chờ sau khi chúng ta rời khỏi luyện ngục, nàng chính là người hầu của mẫu thân, người muốn ngược đãi nàng thế nào cũng được, ai bảo vừa rồi nàng lại muốn giết hại mẫu thân chứ."

Phượng hoàng lửa rùng mình, ai oán liếc mắt Dạ Tư Hoàng, ánh mắt ủy khuất.

Ai bảo loài người hại nàng, cho nên nàng mới có tâm lý căm thù đối với tất cả con người....

Mộ Như Nguyệt mỉm cười, nói: "Hoàng Nhi, ngươi trở lại đan thư trước đi."

Đan thư?

Trong lòng phượng hoàng lửa nhảy dựng, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt toát ra vẻ khiếp sợ.

Nữ nhân này sao lại có được đan thư? Này... chuyện này không có khả năng!

Lúc này, Mộ Như Nguyệt không hề nhìn thấy thần sắc của phượng hoàng lửa, bước nhanh về phía cửa luyện ngục, tra chìa khóa vào ổ khóa, khẽ vặn, cánh cửa lớn lập tức mở ra.

Sau đó, nàng không hề do dự đi vào trong...

Rừng luyện ngục, lá phong đỏ rơi rụng khắp nơi, xa xa nhìn lại giống như một biển lửa.

Lúc này, trong rừng rậm, đoàn người đi qua đạp trên lá phong phát ra âm thanh xào xạc.

Dẫn đầu đoàn người là một nam tử áo đen, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng tỏa ra ánh sáng kinh tâm động phách, đôi mắt thâm trầm như đêm tối làm người ta không thể dời mắt...

"Đội trưởng, còn bao lâu nữa chúng ta mới ra khỏi rừng luyện ngục?"

Người nói là một nữ tử thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nàng lau mồ hôi trên trán, hơi mất kiên nhẫn nói.

Nam tử áo đen không nói gì, khẽ cau mày, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía thân ảnh bạch y đang cản đường bọn họ phía trước...

"Cái này...", Mộ Như Nguyệt nhỏ giọng nói, "Ta lạc đường, không biết các ngươi có thể cho ta đi chung một đoạn đường hay không?"

Nàng đã vào rừng luyện ngục mấy ngày rồi, nhưng cứ đi lòng vòng cùng một chỗ, nếu không tìm người quen thuộc đường xá chỉ dẫn, sợ là cả đời này cũng không thể đi ra khỏi nơi này.

"Vị cô nương này, ngươi muốn tuyên bố nhiệm vụ sao?"

Nam nhân trung niên phía sau cười tủm tỉm, nói: "Có điều, nếu muốn mướn người của chúng ta dẫn ngươi ra ngoài thì phải trả tiền thuê."

"Nhiệm vụ? Tiền thuê?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt, trên đời này cũng có thứ gọi là tiền thuê sao?

"Không sai", nam nhân trung niên gật gật đầu, "Chúng ta là tiểu đội lính đánh thuê, trừ phi ngươi trả tiền thuê, nếu không, chúng ta sẽ không nhận sự ủy thác của ngươi."

Tiểu đội lính đánh thuê?

Nghe cụm từ quen thuộc này, Mộ Như Nguyệt lại sửng sốt, không phải ở Trung Hoa mới có lính đánh thuê sao? Tại sao ở dị thế này cũng có?

"Chương thúc thúc", mỹ nữ nhỏ xinh trừng mắt Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói, "Nhìn bộ dáng nghèo kiết xác này của nàng làm sao trả nổi tiền thuê, chúng ta cần gì phải làm điều thừa? Huống chi, rừng luyện ngục này cực kì hung hiểm, tự thân chúng ta còn khó bảo toàn, sao có thể mang theo một gánh nặng nữa chứ?"

Lúc này, Mộ Như Nguyệt vì đi lại trong rừng luyện ngục mấy ngày nên một thân bạch y bị nhánh cây quẹt rách, nhưng dù vậy vẫn không thể che giấu được dung mạo tuyệt sắc của nàng.

Cũng chính vì dung mạo tuyệt sắc này làm trong lòng mỹ nữ kia có chút đố kị....

"Tiền thuê sao?" Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói, "Không biết một viên đan dược thiên giai trung cấp có đủ hay không?"

Đan dược?

Nam nhân trung niên chấn động, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Ngươi... ngươi nói đan dược? Lại còn là đan dược thiên giai trung cấp?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.