Sắc mặt lão giả âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt: "Ta thật vất vả mới tìm được Hỏa văn quả, bất luận thế nào cũng sẽ không từ bỏ, nếu ngươi đã không muốn trao đổi, vậy thì chỉ còn một kết cục..."
Oanh!
Trên người lão giả bộc phát khí thế cường đại như mưa rền gió dữ ập về phía Mộ Như Nguyệt. Dưới khí thế như vậy, Mộ Như Nguyệt giống như một con thuyền trôi nổi giữa biển rộng, tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Vô thượng!"
Ân Phong hít một ngụm khí lạnh.
Lão giả này lại là cường giả vô thượng!
Cường giả vô thượng vốn khó gặp, bây giờ lại xuất hiện trước mắt bọn họ, hơn nữa còn là kẻ địch...
Đột nhiên, một thân hắc y chợt lóe, Lãnh Diễm đứng phía trước Mộ Như Nguyệt, lạnh lùng nhìn lão giả trước mắt.
"Đội trưởng!"
Đám người sửng sốt, sắc mặt đồng loạt đại biến.
Thân phận đội trưởng tôn quý, nếu như xảy ra sai lầm gì, vậy...
"Nàng đã cứu ta."
Đúng vậy, nàng đã cứu hắn, cho nên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nghe vậy, mọi người đều an tĩnh lại.
Nếu vừa rồi không có Mộ Như Nguyệt cứu giúp, chỉ sợ bọn họ đã sớm chết trong tay bát trảo thiên mãng xà...
Vì vậy, nữ nhân này là ân nhân cứu mạng bọn họ...
Ân Linh cắn cắn môi, hạ quyết tâm đi đến bên cạnh Lãnh Diễm, ánh mắt trong trẻo, kiên định.
Ân Phong ngẩn ra, chợt cười phá lên: "Ngay cả đội trưởng và Linh Nhi đều không sợ, chúng ta còn sợ cái gì? Cường giả vô thượng có gì ghê gớm? Tiểu đội luyện ngục chúng ta không phải loại tham sống sợ chết!"
Từ sau khi đi theo đội trưởng, trải qua bao lần sinh tử, thời điểm đối mặt cường giả sao có thể lùi bước? Bất luận thế nào, bọn họ sẽ luôn đi tới, tuyệt không lùi lại!
"Hừ!" Lão giả hừ lạnh, bắt đầu khởi động khí thế trên người, "Xem ra trên đời này thật sự có rất nhiều người không sợ chết, nếu các ngươi đã muốn chết như thế, ta liền tiễn các ngươi một đoạn đường đi! Thỏa mãn tâm nguyện đồng sinh cộng tử của các ngươi, còn Hỏa văn quả kia, ta nhất định sẽ đoạt được..."
Giờ khắc này, hắn bộc phát toàn bộ khí thế, cuồng phong nổi lên cuốn theo lá cây xoáy lên không trung.
Bạch y tung bay, lão giả khoanh tay mà đứng, tóc bạc bay múa.
Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nhìn những người đứng chắn trước mặt mình, đáy lòng phức tạp. Nàng cứu bọn họ chẳng qua là vì rời khỏi rừng luyện ngục thôi, bọn họ lại vì báo đáp ân cứu mạng mà bất chấp cả tính mạng...
Đôi khi, Mộ Như Nguyệt quả thật lạnh lùng, nhưng nếu người khác thật lòng đối đãi với nàng, nàng tất nhiên sẽ trả lại gấp mười lần.
"Người ngươi muốn đối phó là ta", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già nua của lão giả, cười nhạt nói, "Cho nên, bọn họ đều là người vô tội, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh thì cứ đoạt dược liệu trong tay ta."
"Ha ha!"
Lão giả cười to hai tiếng, trong mắt hàn ý lạnh lẽo: "Tiểu cô nương, ngay từ đầu lão phu đã cho ngươi cơ hội, nếu ngươi không biết quý trọng thì cũng không thể trách được ai, dược liệu trân quý như Hỏa văn quả không thích hợp với ngươi, chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu "thất phu vô tội, hoài bích có tội"? Có lẽ ngươi không làm gì sai, nhưng sai lầm lớn nhất của ngươi chính là có được Hỏa văn quả mà không chịu giao cho ta!"
Dứt lời, lão giả chậm rãi đi về phía Mộ Như Nguyệt...