"Ta sẽ không nói cảm ơn, ân tình của ngươi, ta ghi tạc trong lòng, có lẽ hiện tại ta không bằng ngươi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, ta đuổi kịp bước chân của ngươi..."
Đây... là hứa hẹn của hắn đối với nàng.
Mộ Như Nguyệt cười khẽ: "Tốt, ta chờ ngươi."
Lãnh Diễm nhẹ nhàng rũ mắt xuống, che đậy tia kiên định nơi đáy mắt.
Hắn biết, con đường này còn rất dài, nhưng rồi sẽ có một ngày hắn nỗ lực đuổi kịp nàng....
"Đây là đan dược cứu hắn."
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Lãnh hoàng sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: "Có điều, đan dược này chỉ có thể làm hắn sống lâu thêm một năm, nếu như hắn không đối đãi với Lãnh Diễm như vậy, có lẽ ta sẽ ra tay cứu hắn, còn một năm tuổi thọ này là ta nể tình Lãnh Diễm mới cho hắn..."
Một năm tuổi thọ, bán đứt tình phụ tử của hai người bọn họ!
Trái tim Lãnh Diễm run rẩy, đôi mắt lạnh lùng trở nên nhu hòa, trên dung nhan lạnh băng cũng chậm rãi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dù chỉ là một nụ cười nhạt nhưng vẫn làm người khác ngây ngẩn.
Thì ra đội trưởng cười lên đẹp như thế, đáng tiếc, nụ cười này không dành cho nàng...
Nghĩ đến đây, nàng khẽ nở nụ cười chua xót.
Nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần nàng vẫn luôn đi theo đội trưởng, dù hắn là khối băng cũng sẽ bị nàng hòa tan!
Ân Linh âm thầm nắm chặt tay, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm sườn mặt tuấn mỹ của nam nhân...
"Lãnh Diễm", Mộ Như Nguyệt vung tay lên, ném một bình ngọc tới trước mặt Lãnh Diễm, "Đây là Phú linh đan, sau khi ăn vào, ngươi sẽ có được thiên phú cường đại nhất, nhân dịp này hảo hảo tu luyện, ta sẽ chờ ngươi đuổi theo ta."
Lãnh Diễm nắm chặt bình ngọc trong tay, ánh mắt nóng rực: "Đây là thù lao ta bán mình cho ngươi."
Bán mình?
Khóe môi Mộ Như Nguyệt run rẩy, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của nam nhân truyền đến.
"Đây là quy định trong giới lính đánh thuê, tiếp nhận vật phẩm của người khác thì nhất định phải trả giá bằng thứ khác, ta không có gì có thể cho ngươi, chỉ có thể dẫn theo tiểu đội luyện ngục nguyện trung thành với ngươi! Từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân của chúng ta, chờ sau khi thực lực chúng ta đủ cường đại sẽ đến tìm ngươi!"
Từ khi quen biết Lãnh Diễm tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nói dài như vậy.
Nhưng không đợi Mộ Như Nguyệt nói chuyện, Lữ Dương đã ủy khuất lên tiếng: "Chủ nhân, ngươi bất công, cho hắn một bình đan dược thiên giai cao cấp mà không cho ta viên nào! Huống chi Phú linh đan này ta chưa từng được nghe nói đến."
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt tối sầm, thằng nhãi này thật sự là con rối sao? Tuy nói dùng người để luyện chế con rối khác với dùng tinh thạch để luyện, bọn họ ngoài phục tùng nàng thì những mặt khác đều giống người bình thường.
Nhưng mà, nàng đã từng luyện hai con rối, lại không ai kêu gào như hắn.
"Ngươi là một vô thượng rồi còn cần Phú linh đan làm gì?" Mộ Như Nguyệt liếc hắn một cái, không kiên nhẫn hỏi.
Lữ Dương ủy khuất bĩu môi: "Ta muốn nghiên cứu một chút! Nếu chủ nhân có đan dược đỉnh thiên giai thì càng tốt, nói không chừng ta cũng có thể đột phá đến đỉnh thiên giai."
Nói tới đây, hai mắt Lữ Dương tỏa sáng.
Nếu nàng là đệ tử của Hư Vô đại sư, nói không chừng sẽ có đan dược đỉnh thiên giai, phải biết rằng cả đời hắn chưa từng nhìn thấy đan dược đỉnh thiên giai đâu.