"Người tới, cướp con Thiên Lang kia về cho bản công chúa!"
Tiểu công chúa cao ngạo ra lệnh, ngón tay chỉ vào Thiên Lang trước mặt Mộ Như Nguyệt, khinh thường hừ lạnh.
Tựa như Thiên Lang đã là vật trong lòng bàn tay nàng...
"Rống!"
Nghe vậy, Tiểu Bạch trên không trung phẫn nộ rống to, trong thanh âm ngây ngô lộ ra khí phách, lạnh lùng nhìn loài người phía dưới.
"Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn có Tiểu Lang? Nàng là thú khế ước của mẫu thân, ngoài mẫu thân ra, không ai có thể khế ước với nàng."
Loài người đáng chết này thế nhưng muốn cướp đoạt Khiếu Nguyệt!
Ánh mắt tiểu công chúa kiêu căng ngạo mạn, khinh thường nói: "Đồ vật bản công chúa muốn, chưa bao giờ không có được!"
Đám hộ vệ nhanh chóng vọt về phía đám người Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Phượng Kinh Thiên, chúng ta cũng bắt đầu chiến đấu thôi."
"Được."
Phượng Kinh Thiên nở nụ cười điên đảo chúng sinh, ma mị mê hoặc lòng người, ánh mắt ôn nhu nhìn Mộ Như Nguyệt, tựa như trong mắt hắn chỉ có một mình nàng tồn tại...
Sắc trời biển lửa luyện ngục một mảnh đỏ rực, lúc này dưới chân ngọn núi lửa, tràn ngập không khí giết chóc, máu tươi nhuộm đỏ cả sơn cốc, tựa như khoác lên một lớp hồng sa.
Sắc mặt tiểu công chúa âm trầm, lạnh lùng nhìn hai người chiến đấu phía trước, vẻ mặt ngày càng khó coi.
Một đám vô dụng, nhiều người như vậy mà không đối phó được hai linh nguyên, xem ra trở về phải nói gia gia hảo hảo huấn luyện lại bọn họ...
Nghĩ đến đây, nàng âm thầm cắn chặt răng, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm hai người tắm máu mà chiến trong cuồng phong....
Trên mặt đất chồng chất vô số thi thể, tựa như lời tuyên cáo của một cuộc chiến tàn khốc.
Phượng Kinh Thiên dời mắt nhìn nữ tử bên cạnh, con ngươi thị huyết trở nên nhu hòa, không ngờ một thời gian không gặp, thực lực nữ nhân này lại mạnh lên không ít.
Đừng nhìn bề ngoài đều là linh nguyên, Phượng Kinh Thiên hiểu rõ, thực lực của hắn quả thật không bằng nàng...
"Không được, cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không ổn!"
Sắc mặt tiểu công chúa tái nhợt, đầu óc xoay chuyển tìm cách giải quyết, đúng lúc này, một tia sáng bạc xẹt qua không trung, móng vuốt bén nhọn đánh về phía nàng.
Tiểu công chúa bị hoảng sợ trợn to mắt, lui về phía sau vài bước, không khí xung quanh như biến mất, tim muốn ngừng đập....
Nàng chưa từng cách cái chết gần đến thế, phảng phất như chỉ một giây sau sẽ táng thân dưới móng vuốt sắc bén của ma thú...
Nhưng vào lúc này, oanh một tiếng, một cỗ lực lượng cường hãn đột nhiên đánh vào Khiếu Nguyệt.
Phụt!
Khiếu Nguyệt hộc máu, thân thể nàng biến thành một tia sáng xẹt qua không trung theo một đường cong ưu nhã.
"Tiểu Lang!"
Tiểu Bạch vừa quay đầu liền nhìn thấy một màn này, đôi mắt đỏ như máu, tê tâm liệt phế hét lên.
Phanh!
Thân thể Khiếu Nguyệt rơi mạnh xuống đất, bụi đất mù mịt, máu tươi trên ngực trào ra, làm hai mắt Tiểu Bạch càng thêm đỏ bừng...
Trên không trung hiện ra một thân ảnh già nua.
Lão giả kia một thân trường bào màu đay (giống màu xám tro á), thân hình gầy gò, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm khắc, trên người tản ra hơi thở làm người ta run sợ.