Sau khi chứng kiến nam nhân mặt sẹo bị Tiểu Đằng nuốt sống, trong lòng tràn ngập hoảng sợ, vội vàng ném vũ khí bỏ chạy như điên, y như bị ma đuổi...
Dưới cuồng phong, bạch y tung bay. Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Đằng, khóe môi khẽ cong lên.
Lúc này, một thanh âm nhỏ nhẹ từ phía trước truyền đến.
"Cái này..." Lisa ngẩng gương mặt đáng yêu như búp bê lên, hai mắt sáng ngời, "Lời vừa rồi ngươi nói thật quá soái, ta rất thích ngươi, không biết chúng ta có thể làm bằng hữu hay không?"
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, rũ mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu trước mắt, lúc này mới phát hiện chỗ này còn có ba người khác.
"Ngươi là..."
Hai mắt Lisa sáng lên: "Ta tên Kim Lisa, không biết tên ngươi là...."
"Mộ Như Nguyệt."
"Vậy ta có thể gọi ngươi là Nguyệt Nhi không?" Lisa cười tươi rói lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, "Nguyệt Nhi, đây là tiểu sủng vật của ngươi à? Bộ dáng nó nuốt người thật quá khốc, ta có thể sờ nó không?"
Lúc nói chuyện, Lisa vươn tay muốn sờ đầu Tiểu Đằng.
Trong mắt Tiểu Đằng lập tức bắn ra tia sáng hung ác, thè lưỡi như muốn cảnh cáo nàng không cho phép tới gần...
Lisa bị dọa sợ vội vàng rụt tay lại, nhưng hai mắt vẫn sáng rực.
"Xin lỗi, nó không thích người lạ", Mộ Như Nguyệt trấn an Tiểu Đằng, ngẩng đầu nhìn Lisa, nói: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"
Lisa chớp chớp mắt: "Ta rất thích ngươi, cho nên ta muốn đi theo ngươi, ngươi... thu nhận ta đi, bảo ta làm gì cũng được."
Thấy bộ dạng vô lại của Lisa, Y Liên lui về sau vài bước: "Ta có thể làm như không quen biết nàng không? Hơn nữa, gia hỏa này thật không có chút nhãn lực nào, không thấy mặt nam nhân bên cạnh cô nương kia đã rất âm trầm rồi sao, lại còn dây dưa không ngừng..."
Mộ Như Nguyệt đảo mắt nhìn Lisa, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, ta không thích ở chung với người xa lạ, cáo từ."
Lisa cũng không ngại lời Mộ Như Nguyệt nói, trên mặt vẫn tươi cười sáng lạn.
"Được nha, ngươi có thể đi đường của ngươi, dù sao ta đã định phải đi cùng ngươi rồi."
Y Liên suýt nữa té ngã, sắc mặt đen sì, nói: "Nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa không? Dù sao ta không quen biết người này!"
Cốc Thần vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn Lisa không lạnh nhạt như trước mà hiện lên vẻ nhu hòa khó phát hiện...
"Nguyệt Nhi!" Dạ Vô Trần nhíu mày, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, hung hăng nói, "Nàng trêu chọc nam nhân cũng là chuyện bình thường, làm sao lại trêu chọc cả nữ nhân nữa? Có phải còn muốn trêu chọc tất cả già trẻ lớn bé luôn không?"
"Chàng ghen cái gì?" Mộ Như Nguyệt trừng mắt Dạ Vô Trần, "Nàng là một nữ nhân mà thôi, chàng đúng là cái lu dấm."
Dạ Vô Trần đen mặt nói: "Nàng ta muốn dây dưa nàng, còn muốn đi theo nàng cả đời!"
Thanh âm nam nhân bất giác làm Lisa dời mắt nhìn lại.
Bắt gặp dung nhan tà mị kia, trong mắt nàng xẹt qua tia kinh diễm nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Đối với nàng mà nói, có đẹp thế nào thì cũng chỉ là một túi da mà thôi, nàng càng sùng bái tính cách soái khí của nữ nhân này hơn, cũng chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể là thần tượng của nàng...
"Đi thôi, Vô Trần, học viện Thần sắp chiêu sinh rồi, chúng ta phải đến kịp lúc..."