Mộ Như Nguyệt khẽ nhắm mắt lại, từ từ tiêu hóa những lời Hỏa phượng nói.
Ngàn năm trước, nàng vẫn cho rằng mình là cô nhi, lại không ngờ mình còn có thân thế như vậy...
"Vô Vong, hắn hiện tại đang ở đâu?"
Tim Hỏa phượng run lên, hơi cúi đầu nói: "Ta ở luyện ngục đợi hắn nhiều năm như vậy, trước sau vẫn không thấy hắn xuất hiện, mà hơn 900 năm trước liên hệ khế ước của chúng ta cũng bị chặt đứt, ta đoán là hắn đã không còn trên đời này nữa..."
Nghĩ đến đây nàng liền đau lòng.
Cũng may nàng gặp được tiểu chủ nhân.
Bất luận thế nào, nàng nhất định sẽ dùng cả sinh mệnh bảo hộ nàng ấy an toàn...
Nam nhân cường đại đến mức không ai sánh được kia sao có thể biến mất khỏi thế gian? Không biết vì sao Mộ Như Nguyệt có cảm giác như vậy.
Hắn... nhất định còn sống!
Chỉ là sống ở một nơi mà bọn họ không biết đến thôi!
"Hỏa phượng, ta muốn yên lặng một mình một chút!" Nàng nhìn Hỏa phượng, nhàn nhạt nói.
Hỏa phượng gật gật đầu đáp: "Vâng, chủ nhân, ta sẽ không quấy rầy ngươi..."
Dứt lời, nàng nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, yên lặng biến mất...
Sau khi nàng rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Như Nguyệt.
Nàng lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, một vòng tay to lớn ôm nàng vào lòng, có lẽ vì cảm nhận được hơi ấm từ nam nhân, tâm Mộ Như Nguyệt cũng dần buông xuống.
"Nguyệt Nhi, xảy ra chuyện gì?"
Mộ Như Nguyệt cười khổ lắc lắc đầu: "Về thân thế của ta! Kiếp trước, ta cho rằng mình là một cô nhi bị vứt bỏ, lại không ngờ còn có một phụ thân... hơn nữa cũng không biết tung tích phụ thân kia.... Ta chỉ biết hắn có rất nhiều kẻ thù cường đại, có lẽ hắn..."
"Nguyệt Nhi, yên tâm đi, mặc kệ có chuyện gì, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, không rời không bỏ." thanh âm nam nhân trầm thấp tà mị, lộ ra dụ hoặc khiến người ta không cách nào cự tuyệt, "Nhiều năm qua, chúng ta đã trải qua rất nhiều gian nan nguy hiểm, lần này cũng không ngoại lệ, bất luận hắn có bao nhiêu kẻ địch cường đại, thậm chí những kẻ đó vì hắn mà tìm tới nàng, ta cũng sẽ không để bất kì kẻ nào xúc phạm tới nàng..."
Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ, sau đó đột nhiên cười lên.
"Vô Trần, ta thật cảm tạ hắn đã bỏ ta ở Trung Châu, nếu không cả đời này ta cũng không thể gặp gỡ chàng..."
Đúng vậy, đối với nàng mà nói, may mắn lớn nhất đời này chính là gặp và yêu nam nhân yêu nàng như mạng này...
"Nguyệt Nhi."
Nam nhân cong khóe môi, hơi thở nóng rực phun vào tai nàng làm toàn thân nàng run lên.
"Chúng ta lại sinh một đứa nữa đi."
Mộ Như Nguyệt nhếch môi: "Không phải chàng nói không muốn có con nữa sao?"
"Bởi vì..." nam nhân cười tà mị, "Ta muốn Cảnh Nhi và Hoàng Nhi có thêm một muội muội..."
Dứt lời, Dạ Vô Trần cuối đầu hôn lên môi Mộ Như Nguyệt, ánh mặt trời che đi khung cảnh ái muội trong phòng...
Ngày hôm sau.
Trong phủ quận chủ, toàn bộ thủ lĩnh các thế lực có uy tín danh dự ở Nam Dương quận đều được mời đến đây, bọn họ đều muốn xem quận chủ lần này là nhân vật thế nào.
Nhưng thời điểm nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, mọi người đều đồng loạt ngây ngẩn....
Bởi vì quận chủ trước mắt thật sự quá trẻ! Trẻ đến mức khiến bọn họ kinh ngạc, tựa như không ngờ học viện lại phái một mỹ nữ trẻ như vậy đến đây chịu chết...