Trên sơn cốc, đám người Khổng Phàm vây xung quanh một mỏ linh thạch, nhỏ giọng phân phó gì đó, đột nhiên nghe thấy một thanh âm từ phía trước truyền đến.
"Ha ha, không ngờ hôm nay vận khí chúng ta tốt như vậy, lại phát hiện được một mỏ linh thạch!"
Khổng Phàm nhất thời biến sắc, ngẩng đầu nhìn mấy người đang đi đến, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là người Ân gia, dẫn đầu chính là Ân Phương, đội trưởng đội tuần tra của Ân gia!"
Đáng chết, làm sao người Ân gia lại nhanh phát hiện nơi này vậy chứ?
"Ân Phương, chỗ này là do phủ quận chủ chúng ta phát hiện trước, các ngươi đến chậm một bước rồi!" Khổng Phàm cắn răng nói.
"Hừ!" Ân Phương hừ lạnh, "Thối lão nhân, ngươi nói ngươi phát hiện trước thì đúng là ngươi phát hiện trước hay sao? Ân gia ta từ hôm qua đã phát hiện mỏ linh thạch này rồi, ngươi có thể làm gì ta? Khuyên ngươi một câu, dựa vào cái phủ quận chủ lụn bại kia của các ngươi còn chưa đủ tư cách so sánh với chúng ta! Nếu vẫn cứng đầu muốn tranh đoạt mỏ linh thạch đối với các ngươi sẽ chỉ có hại mà thôi!"
Sắc mặt Khổng Phàm trầm xuống.
Ân Phương này rõ ràng không chịu nói lý, muốn biến mỏ linh thạch thành đồ trong túi Ân gia.
Nhưng mà nếu có được mỏ linh thạch này, thực lực của phủ quận chủ sẽ mạnh lên rất nhiều, cho nên hắn tuyệt đối không thể nhường...
"Ân Phương, ngươi nói các ngươi phát hiện mỏ linh thạch trước, vậy tại sao không phái người tới canh giữ? Rõ ràng là các ngươi cưỡng từ đoạt lý, ta tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường mỏ linh thạch cho các ngươi!"
Thần sắc Ân Phương âm trầm, lạnh lùng nói: "Không biết tốt xấu! Ta nói đó là đồ của Ân gia thì đó chính là đồ của Ân gia, dựa vào các ngươi mà cũng muốn cướp đoạt với Ân gia? Người tới, đuổi những người này đi cho ta, không cho phép bất cứ ai lưu lại!"
Lập tức có vô số người mạnh mẽ xông về phía bọn Khổng Phàm.
Thực lực của hai huynh đệ họ Vương cường đại nhất hiện giờ lại không có ở đây, những người khác căn bản không phải là đối thủ của những người này.
Cho nên giờ khắc này, sắc mặt Khổng Phàm tái nhợt, nhịn không được lui về sau vài bước.
"Dừng tay!"
Một thanh âm thanh thúy từ phía sau bỗng nhiên truyền đến, Ân Phương chợt ngừng chân, quay đầu nhìn về phía thiếu niên đang đi đến từ đằng xa.
Chỉ thấy dung mạo thiếu niên mê người, lại có nét ngây ngô, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, hắn khẽ nhấp nhấp môi, đảo mắt nhìn những người ở đây.
"Ngươi là ai?" Ân Phương cười lạnh, "Một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng dám quản chuyện của chúng ta? Người tới, bắt tiểu gia hỏa này lại cho ta!"
Mọi người lập tức xông về phía Mặc Khê.
"Các ngươi... các ngươi đừng tới đây, ta không muốn giết người, ta thật sự không muốn giết người!"
Mặc Khê lui lại vài bước, sợ hãi nhìn đám người xông về phía mình.
Nhìn thấy bộ dạng nhu nhược khiếp đảm của hắn, Ân Phương cười ha hả: "Chỉ bằng lá gan bé xíu của ngươi mà đòi quản chuyện của chúng ta, quả thật là muốn chết!"
Oanh!
Ngay tại thời khắc này, trên người thiếu niên bắt đầu bộc phát lực lượng cường đại, biến thành những thanh trường kiếm cắt qua không trung, đâm thẳng vào ngực mấy người phía trước.
Gương mặt tươi cười của Ân Phương cứng đờ, không dám tin nhìn một màn trước mắt, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu niên tuấn mỹ đứng dưới ánh mặt trời, nhịn không được giật mình một cái.
"Ngươi... thần vương!"
Tiểu gia hỏa này thế nhưng là cấp bậc thần vương!
Nhất thời mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh...