"Tiểu muội muội", Thu Mi cười duyên, nhìn Mộ Như Nguyệt hỏi, "Người của ngươi đâu?"
"Không mang." Mộ Như Nguyệt nhún vai, nói: "Một mình ta là đủ rồi."
"Ha ha!"
Ân Hoa không đợi những người khác phản ứng, lập tức cười to nói: "Không biết là ngươi ngu ngốc này quá tự tin! Không mang người nào mà cũng muốn thăm dò lăng mộ! Chẳng lẽ ngươi không biết lăng mộ nguy hiểm cỡ nào sao? Cho dù là cường giả thần vương cũng chưa chắc có thể sống sót, chỉ bằng ngươi? Ngươi đi vào đó chỉ làm liên lụy chúng ta mà thôi, thời điểm gặp nguy hiểm sẽ không có ai bảo hộ ngươi!"
Hắn hừ lạnh, vô cùng khinh thường liếc Mộ Như Nguyệt, vẻ châm chọc trên mặt càng đậm.
Mộ Như Nguyệt cũng không nói thêm gì, hỏi Văn Hạo: "Chúng ta có thể xuất phát chưa?"
"Được." Văn Hạo cười cười.
Không biết vì sao, hắn tựa hồ bị sự thản nhiên bình tĩnh của nàng cảm nhiễm...
Cũng chính vì sự bình tĩnh của nàng làm người khác không thể sinh ra nghi ngờ với quyết định của nàng.
------------------------
"Chình là nơi này."
Đội ngũ dừng chân trong một sơn cốc hoang vắng, Ân Hoa quay đầu cung kính nói với nam nhân phía sau: "Lăng thiếu gia, nơi này là nơi chúng ta phát hiện lăng mộ."
"Ân." Lăng Thiên cao ngạo gật đầu, nhìn tòa lăng mộ cao lớn trước mắt, nhàn nhạt nói: "Hiện tại mở cửa lăng mộ."
"Vâng", Ân Hoa cung kính đáp, sau đó nhìn hai người phía sau, "Thu Mi cô nương, Văn công tử, có phải các ngươi nên lấy hai chiếc chìa khóa kia ra hay không?"
Văn Hạo và Thu Mi nhìn nhau, lấy hai chiếc chìa khóa khác ra.
Thời điểm tập hợp đủ ba chiếc chìa khóa mới có thể mở cửa lăng mộ...
Loảng xoảng!
Một tiếng động lớn vang lên, mọi người vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cánh cửa chậm rãi nâng lên, một tòa lăng mộ kim bích huy hoàng xuất hiện trước mặt mọi người....
Hô hấp mọi người căng thẳng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm lăng mộ, ngay cả Văn Hạo trước nay luôn bình tĩnh cũng trở nên kích động.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Mộ Như Nguyệt không có biểu tình gì, nghiêm túc đánh giá lăng mộ trước mắt.
"Đi, chúng ta vào xem." Lăng Thiên thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi vào trong.
"Tòa lăng mộ này thoạt nhìn đã rất lâu đời rồi", Thu Mi khẽ nhướng mày, trong mắt chứa ý cười quan sát bốn phía, "Ít nhất cũng phải mấy ngàn năm trước, không biết đây là bút tích của vị cường giả này lưu lại."
Không thể nghi ngờ, lần này bọn họ sẽ có thu hoạch không nhỏ...
"Chủ nhân, nơi này rất nguy hiểm."
Trong lúc Mộ Như Nguyệt đang đánh giá lăng mộ, từ linh hồn truyền đến thanh âm của Hỏa phượng: "Ta có thể cảm giác được ở đây có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Lực lượng cường đại sao? Tốt, ta hiểu rồi." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu nói.
"Quận chủ", Văn Hạo gật đầu với Mộ Như Nguyệt, dung nhan tái nhợt mang ý cười nhợt nhạt: "Về sau, ngươi cứ đi theo chúng ta là được."
Hiện tại Mộ Như Nguyệt rất có tiềm lực, cho nên bất luận thế nào bọn họ đều sẽ bảo hộ nàng. Nếu có thể có giao tình tốt với phủ quận chủ, có lẽ sau này sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Văn gia...
Văn Hạo hiện giờ là người cầm quyền ở Văn gia, không thể không hiểu đạo lý này...