Từ đó về sau nàng sẽ là chủ nhân của bọn họ, bất kì ai sinh lòng phản bội, lệnh bài linh hồn có thể khiến bọn họ hồn phi phách tán.
Cho nên, rất nhiều thế lực đều có loại lệnh bài này.
Mà lệnh bài linh hồn cũng có thể nắm giữ sự sống chết của con người.
Tỷ như nói, nếu lệnh bài linh hồn của Trần Nghị nằm trong tay Mộ Như Nguyệt, khi Trần Nghị xảy ra chuyện gì, lệnh bài linh hồn sẽ tối lại, Mộ Như Nguyệt có thể thông qua lệnh bài biết được hắn đã chết...
"Vô Trần, chúng ta đi thôi."
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, khẽ cười nói...
Hai người sóng vai đi dưới ánh trăng, thật lâu sau, Dạ Vô Trần dừng chân, ánh mắt thâm tình nhìn Mộ Như Nguyệt.
"Nguyệt Nhi, nàng ngày càng cường đại rồi, trong vòng nửa năm đã hoàn toàn nắm giữ Phong Bắc bình nguyên..."
Mộ Như Nguyệt dừng chân, xoay người nhìn nam nhân bên cạnh, cười nói: "Nếu là chàng, phỏng chừng còn làm tốt hơn ta, nhưng mỗi lần đều là chàng đứng bên cạnh ta, tự ẩn giấu hào quang của mình đi, nhường hết cho ta..."
Nam nhân này thực lực cường đại, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện che dấu bản thân, chỉ cần nàng không gặp phải khó khăn không thể giải quyết, hắn nhất định sẽ nhường hết hào quang cho nàng...
"Có điều..." Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, hỏi: "Tại sao chàng lại nói chỉ cần ta gặp nguy hiểm, chàng có thể nháy mắt đến bên cạnh ta? Cho dù tốc độ chàng nhanh cỡ nào cũng cần có thời gian."
Ngón tay Dạ Vô Trần run lên, rất nhanh liền khôi phục lại, hắn cười tà mị, ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, cười nói: "Bởi vì ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chúng ta tâm ý tương liên, chỉ cần nàng có nguy hiểm ta đều sẽ cảm nhận được, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh nàng."
"Phải không?" Mộ Như Nguyệt có chút nghi ngờ, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Gia hỏa này nhất định có chuyện gạt nàng.
"Nguyệt Nhi, đừng nghĩ nhiều." Dạ Vô Trần ôm chặt nữ nhân mình yêu, nhu hòa nói: "Thật sự không có chuyện gì."
Thấy hắn không muốn nhiều lời, Mộ Như Nguyệt cũng không hỏi nữa, nàng khẽ cau mày nói: "Vô Trần, ta không hi vọng chàng có chuyện gạt ta, càng không muốn chàng vì ta mà gặp nguy hiểm, nếu không cả đời ta sẽ không tha thứ cho chàng...."
Dạ Vô Trần rũ mắt, trong lòng cười khổ.
Nàng lúc nào cũng nhạy cảm, cường hãn như thế, chỉ là một câu nói đã khiến nàng hoài nghi...
"Chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, xoay người đi tiếp...
Dạ Vô Trần nhìn theo thân ảnh nữ tử đi xa, ánh mắt trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Bạch Trạch, xuất hiện đi."
Dưới ánh trăng, nam nhân như thiên thần chậm rãi đi đến, tóc trắng như tuyết bay múa trong đêm, mỹ đến kinh người.
"Tại sao không nói cho nàng biết?" Bạch Trạch nhìn nam nhân trước mắt, nhàn nhạt hỏi.
"Nếu nói, nàng nhất định sẽ không đồng ý, mà ta không muốn chuyện đó lại xảy ra lần nữa! Trong lăng mộ, nếu không có lực lượng Tiểu Hoàng Nhi lưu lại, có lẽ ta đã không thể gặp lại nàng, cho nên ta mới quyết định lưu huyết loại vào trong thân thể nàng, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, ta có thể thông qua huyết loại đến bên cạnh nàng..."
"Nhưng cái giá phải trả khi dùng bí thuật này chính là dùng thân thể chính mình để hoàn trả! Thay huyết loại đi vào địa ngục, thay thế nó đối mặt tất cả, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?" Bạch Trạch lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt.