Thiên Diệp dường như nhớ tới điều gì, điên cuồng quát về phía thầy trò Tiêu Vũ: "Người có thể bóp méo trận pháp, còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, không ai khác ngoài các ngươi! Người các ngươi muốn đối phó là ta, có liên quan gì tới nàng? Tại sao lần nào cũng muốn hại chết người vô tội!"
Sắc mặt Chu Mẫn trầm xuống, lạnh giọng nói: "Đó là tân học viên năm nay sao? Đúng là không có tố chất hàm dưỡng, ngươi như vậy là tôn sư trọng đạo?"
"Ngươi..." Thiên Diệp còn muốn nói gì đó lại bị Chu Mẫn cướp lời.
"Thật không biết loại người này làm thế nào lẫn vào học viện chúng ta! Cho dù sau này rời khỏi học viện thì cũng là phế vật! Chẳng những câu dẫn nam nhân của người khác mà còn trăm phương ngàn kế muốn hãm hại đồ nhi ta, ngươi cho rằng ai cũng âm hiểm xảo trá như ngươi sao? Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn? Nếu ta muốn hại bằng hữu của ngươi, cần gì phải dùng cách này? Chỉ cần ta nói một câu, nàng lập tức cuốn gói ra khỏi học viện!"
Chẳng qua, cái nàng muốn không phải là đuổi, mà là mạng nàng ta...
"Thiên Diệp." Y Liên hồi phục tinh thần, đè chặt tay Thiên Diệp xuống, lạnh lùng nhìn Chu Mẫn, "Hi vọng các ngươi không làm loại chuyện này, nếu không ta sẽ khiến các ngươi hối hận!"
Lisa biết, Y Liên nói được làm được.
Bởi vì, tuy gia thế của Y Liên không thể so với học viện Thần, nhưng muốn đối phó Chu Mẫn vẫn cực kì dễ dàng, nếu chuyện này thật sự do các nàng làm, nàng nhất định sẽ khiến các nàng hối hận vạn phần...
Chu Mẫn cười lạnh, không cho là đúng nói: "Ta là trưởng lão của học viện, ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này! Nói không chừng là các ngươi muốn vu oan đồ nhi ta nên tự bày ra?"
Lisa trợn tròn mắt, nàng gặp nhiều người vô sỉ rồi, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ đến mức này.
Chuyện trận pháp nhất định liên quan đến Chu Mẫn, vậy mà nàng ta còn không quên hắt nước bẩn lên đầu bọn họ...
Y Liên không nói thêm gì nữa, lo lắng sốt ruột nhìn về phía cánh cửa...
Hiện tại trong lòng nàng chỉ hi vọng Mộ Như Nguyệt có thể kiên trì một tháng, sau một tháng là có thể thành công cứu nàng ấy ra....
Trong rừng rậm, cuồng phong thổi qua phát ra tiếng vang sàn sạt.
Gió mang theo mùi máu tươi khuếch tán khắp khu rừng...
Mộ Như Nguyệt lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn ma thú xông tới ngày càng nhiều, khẽ cau mày: "Không phải hắn đã nói chỉ cần giết hai mươi ma thú là có thể rời đi sao? Hiện tại đã giết chừng năm ngàn ma thú rồi mà vẫn bị nhốt trong trận pháp, chẳng lẽ..."
Trận pháp này xảy ra vấn đề?
Mộ Như Nguyệt khẽ nhắm mắt cảm thụ lực lượng dao động chung quanh, đột nhiên, nàng mở mắt, khóe môi hơi cong lên.
"Thì ra là thế!"
Không sai, làn trận pháp xảy ra vấn đề.
Trừ phi giết sạch toàn bộ ma thú, nếu không nàng sẽ bị nhốt trong trận pháp cả đời.
"Nếu hiện tại muốn sửa chữa trận pháp cũng không có đủ vật liệu, cho nên chỉ có thể chiến đấu, bất quá cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, cần phải dẫn dụ tất cả ma thú đến đây, diệt hết một lần!"
Dứt lời, trên tay nàng xuất hiện một cái bình sứ.
Mộ Như Nguyệt vừa vung thuốc bột trong bình sứ ra ngoài, xa xa phía ngọn núi lập tức có vô số ma thú hùng hổ chạy đến...
"Tiểu Bạch, Khiếu Nguyệt, Viêm Tẫn, các ngươi đều ra chiến đấu! Dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt bọn chúng!"