Có lẽ là phát hiện Mộ Như Nguyệt có chút không thích hợp, viện trưởng quay đầu nhìn nàng, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Mộ Như Nguyệt hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu, đôi mắt đen phức tạp nhìn nữ nhân trước mắt.
"Ta có thể biết nam nhân kia là ai hay không?"
Nữ nhân hơi sửng sốt, cười nói: "Trong cảm nhận của mọi người, hắn là ma quỷ, nhưng trong lòng ta hắn là anh hùng! Là một nam nhân nguyện ý trả giá tất cả vì thê tử của mình, thậm chí phải phạm vào huyết tinh giết chóc! Cái gọi là giận dữ vì hồng nhan đại khái là như thế đi, mà tên của hắn người người đều biết, nam nhân kia chính là tuyệt thế cường giả ngàn năm trước, Vô Vong!"
Tim Mộ Như Nguyệt đột nhiên run lên.
Thì ra, hắn và viện trưởng có quan hệ như vậy...
Có điều, đối với nữ nhân trước mắt, trong lòng Mộ Như Nguyệt tràn đầy khâm phục.
Cho dù nam nhân mình yêu cười nữ tử khác, nàng vẫn lựa chọn yên lặng trả giá, yên lặng đứng phía sau, những người khác thống hận hành vi của hắn, chỉ có nàng vẫn coi hắn là anh hùng.
Nữ nhân chí tình chí nghĩa như vậy, sao có thể không làm nàng bội phục?
Nhất thời, Mộ Như Nguyệt không biết có nên nói ra thân phận của mình hay không...
"Viện trưởng, nhiều năm trả giá như vậy, ngươi... hối hận không?"
"Hối hận?" nữ nhân cười cười, lắc đầu nói, "Yêu một người, mặc kệ trả giá nhiều hay ít cũng sẽ không hối hận, bởi vì yêu hắn chính là lựa chọn của bản thân ta! Dù cô tịch như thế cả đời cũng sẽ không hối hận... tiểu gia hỏa, chờ sau khi ngươi gặp được nam nhân ngươi yêu thì sẽ hiểu được cảm giác của ta hiện tại, ta đã tìm hắn ngàn năm, trước khi tìm được hắn, ta tuyệt đối không từ bỏ..."
Nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng Mộ Như Nguyệt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói gì cho phải...
Cũng may, ít nhất, nam nhân nàng yêu cũng yêu nàng...
"Viện trưởng..."
Mộ Như Nguyệt vừa định nói gì đó, lại bị thanh âm mềm nhẹ của nữ nhân cắt ngang.
"Sỡ dĩ ta nói với ngươi nhiều như vậy là vì ngươi thật sự quá giống hắn, bất luận là tính cách đạm mạc bình tĩnh hay khí chất đều rất giống, cho nên chúng ta cũng rất hợp ý nhau, ngươi đừng gọi ta là viện trưởng, nếu không ngại thì cứ gọi ta là Ngữ di đi." Lâm Nhược Ngữ cười nói.
Không biết vì sao, nàng nói vậy làm Mộ Như Nguyệt có cảm giác thân thiết, khóe môi cong lên, cười gọi: "Ngữ di."
Ánh mắt Lâm Nhược Ngữ càng thêm nhu hòa, mỉm cười nói: "Ta không có nữ nhi, cũng không có đồ đệ, cô độc nhiều năm như vậy thật vất vả mới gặp được tiểu gia hỏa ngươi, về sau tới bồi ta nhiều một chút, hiện tại về cơ bản ta đều ở đây tĩnh tâm tu luyện."
"Được." Mộ Như Nguyệt cười đáp.
Bất luận là vì Lâm Nhược Ngữ có quan hệ với Vô Vong hay vì là viện trưởng học viện, nàng đều sẽ đến đây tìm nàng ấy...
"Đúng rồi."
Có lẽ nhớ tới điều gì, Lâm Nhược Ngữ nhíu mày hỏi: "Lục Chấn nói cho ta biết, trận pháp mà ngươi tham gia khảo hạch xảy ra vấn đề? Khiến ngươi bị nhốt bên trong một tháng? Cuối cùng phải tru sát tất cả ma thú mới ra được."
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy..."
"Đang êm đẹp, sao trận pháp lại xảy ra vấn đề?" Lâm Nhược Ngữ cười lạnh, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén: "Lão gia hỏa Thiên trận kia cũng quá vô dụng, lần sau phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút! Nha đầu, ngươi yên tâm, chuyện này Ngữ di nhất định sẽ cho ngươi một công đạo!"