Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1222: Thần vương cao cấp (5)



Editor: Tường An

"Hoàng Ngọc."

Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ muốn ngăn nàng lại.

"Chúng ta đi thôi."

"Không được!" Hoàng Ngọc biến sắc, cười lạnh nói: "Nông phụ này dám khinh thường ta! Sư phụ chúng ta đường đường là viện trưởng học viện, quy củ là viện trưởng đặt ra, đương nhiên có thể sửa, sư phụ ta tất nhiên có quyền đuổi người đàn bà đanh đá như ngươi!"

Phụt!

Đúng lúc này, một tiếng cười chợt vang lên khiến Hoàng Ngọc biến sắc, hung hăng trừng mắt Lisa đang cười đến không thở nổi.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ta đang cười rõ ràng người nào đó là người đàn bà đanh đá mà còn mắng người khác là người đàn bà đanh đá, ha ha ha!"

"Ngươi..." Hoàng Ngọc tức xanh mặt, phẫn nộ nói, "Ngươi thật to gan! Có tin ta có thể khiến ngươi cút khỏi học viện không?"

Ánh mắt Lisa tràn đầy ý cười, mái tóc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

"Ta tin..." nói tới đây, nàng hơi ngừng một chút, "Ngươi tuyệt đối không làm được!"

Hoàng Ngọc vốn đang cao ngạo hất cằm, nghe thấy lời này sắc mặt lập tức trầm xuống, phẫn nộ muốn mắng chửi thì bị Tiêu Vũ cầm tay ngăn lại.

"Hoàng Ngọc, chúng ta đi trước."

Hoàng Ngọc hơi sửng sốt, bị Tiêu Vũ kéo ra ngoài cửa...

"Tiêu Vũ, ngươi kéo ta làm gì?" nàng hung hăng hất tay Tiêu Vũ ra, cũng không tức giận hỏi.

"Hoàng Ngọc, ngươi chưa từng sống ở nông thôn nên không biết cử chỉ mà nông phụ nên có, nhưng ta từ nhỏ lớn lên ở nông thôn dĩ nhiên biết điểm này, nữ nhân thoạt nhìn thô ráp nghèo túng kia, bất luận thần thái hay cử chỉ đều có khí phách của người có địa vị cao."

Hoàng Ngọc sửng sốt, sau đó cười phá lên: "Khí phách? Còn không phải chỉ là một nông phụ thôi sao, lấy đâu ra khí phách? Ngươi bị hoa mắt mới cảm thấy như vậy, hơn nữa, cho dù nàng không phải thôn phụ thì thế nào, có thể mạnh hơn học viện chúng ta sao?"

"Điều này cũng đúng."

Trong lòng Tiêu Vũ trầm xuống, dù Mộ Như Nguyệt không xuất thân nông thôn, không có chỗ dựa ở học viện thì nhất định sẽ bị mình áp bách.

Thiên Diệp đường đường là công chúa của đế quốc, không phải cũng sống dưới cái bóng của mình sao?

"Chúng ta đi thôi, trận khảo hạch cuối cùng, bất luận thế nào cũng phải làm bốn người bọn họ bị khai trừ!" Tiêu Vũ cười lạnh, đáy mắt xẹt qua một tia âm hàn.

Đời này nàng không muốn nhìn thấy Thiên Diệp nữa, cho nên giữa các nàng nhất định ta chết ngươi sống...

Trong kí túc xá, Thiên Diệp nhìn mọi người đi xa, căm giận nói: "Những người này thật quá kiêu ngạo! Viện trưởng đại nhân, vì sao ngươi không nói ra thân phận của mình?"

Dứt lời, mấy người khác cũng quay đầu nhìn Lâm Nhược Ngữ, không hiểu hành động của nàng...

Lâm Nhược Ngữ cười nhạt nói: "Không phải tất cả mọi người đều có tư cách biết thân phận của ta! Ta cũng không hi vọng luôn có người tới làm phiền, cuộc sống thanh tĩnh như vậy khá tốt, còn mấy người ánh mắt cao ngất đó, nếu nhanh miệng nhanh mồm có thể khiến các nàng thư thái, vậy cứ tùy các nàng đi, ta coi như xem trò hay miễn phí thôi..."

Nàng đã từng tuổi này rồi, nếu còn so đo với mấy người trẻ tuổi kia, vậy hơn ngàn năm nay nàng sống cũng uổng phí...

Rất nhanh, trận khảo hạch cuối cùng đã đến.

Lục Chấn bước lên giữa quảng trường, thanh giọng nói: "Các vị, nói vậy các ngươi chờ mong ngày này cũng lâu rồi, chỉ có thông qua trận đấu hôm nay, các ngươi mới được tính thông qua kì khảo hạch năm nay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.