Nét mặt Chu Mẫn cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Ngữ, nhịn không được hỏi lại: "Vinh lão, ngươi vừa nói cái gì?"
Nông phụ này làm sao có thể là viện trưởng đại nhân trong truyền thuyết?
"Vinh lão", Lâm Nhược Ngữ khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén, "Đây là trưởng lão của học viện? Nếu không phải ta rời núi, phỏng chừng còn không biết hiện tại học viện Thần đã biến thành thế này..."
Sắc mặt Chu Mẫn tái nhợt nhìn Vinh lão, muốn nói gì đó, lời đến cửa miệng lại nuốt xuống...
"Hừ!" Vinh lão hừ lạnh: "Viện trưởng đại nhân, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ giải quyết tốt!"
Lời này giống sét đánh ngang tai làm tất cả những người có mặt ở đây đều ngây ngẩn...
Nếu nói câu đầu tiên là bọn họ nghe nhầm, vậy câu thứ hai thì sao?
Nhất thời, mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, tựa như không thể tin vào tai mình...
"Vừa rồi ngươi nói muốn quăng ta ra khỏi học viện?" Lâm Nhược Ngữ cười lạnh, ánh mắt cực kì sắc bén: "Ta muốn nhìn xem, ngươi có năng lực gì đuổi ta!"
Chu Mẫn lảo đảo lui về phía sau vài bước, đột nhiên ngã trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy hối hận...
"Viện trưởng, nàng thế nhưng là viện trưởng...."
Hoàng Ngọc vội vàng bụm chặt miệng mới ngăn được mình không phát ra âm thanh, nhưng toàn thân nàng lại run rẩy, sắc mặt trắng bệch...
Có điều, người bị đả kích nhất ở đây không ai khác ngoài Tiêu Vũ.
Nàng đã sớm nhìn ra Lâm Nhược Ngữ không phải một nông phụ bình thường, nhưng không ngờ nàng lại là viện trưởng...
Thân phận cao quý hơn sư phụ nàng rất nhiều.
Tiêu Vũ cắn chặt môi, trong lòng tràn ngập không cam lòng cùng oán hận, nắm tay khẽ run rẩy...
"Trận khảo hạch cuối cùng này vẫn do Lục Chấn chủ trì! Người tới, dẫn Chu Mẫn và Tiêu Vũ xuống cho ta, xử trí hai người kia thế nào, sẽ cho hội trưởng lão quyết định!"
Tiêu Vũ lảo đảo suýt ngã, nàng biết, lần này nàng xong rồi...
Những trận đấu tiếp theo do Lục Chấn làm trọng tài, chẳng qua, biến cố vừa rồi đã làm mọi người cực kì chấn động...
Hiển nhiên, Y Liên và Lisa đều thông qua khảo hạch, thành công thăng cấp....
Đêm. Bóng đêm tĩnh lặng như nước.
Lúc này, trong một tiểu viện hẻo lánh, Chu Mẫn nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, nàng biết, một khi hội trưởng lão đưa ra quyết định, nàng tuyệt đối không thoát khỏi cái chết.
Nhưng hiện tại Vinh lão cho người trông giữ các nàng, muốn chạy trốn là rất khó...
"Sư phụ." Tiêu Vũ khẽ cắn môi, hai mắt rưng rưng: "Chúng ta sẽ chết sao?"
Nghe thanh âm bất lực của nàng, tim Chu Mẫn run lên, cố gắng đè nén đáy lòng run rẩy, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, nhất định sẽ không có việc gì, cho dù chúng ta làm những chuyện này, cùng lắm cũng chỉ bị xử phạt thôi, Vinh lão sẽ không giết chúng ta..."
"Sư..."
Tiêu Vũ quay đầu lại, muốn nói gì đó, thanh âm lại đột nhiên im bặt, hai mắt trợn to giống như gặp thứ gì đó rất khủng bố...
"Làm sao vậy?"
Chu Mẫn khó hiểu nhíu mày, nhìn theo tầm mắt Tiêu Vũ, một thân ảnh tử bào lập tức lọt vào mắt nàng...