Nhất thời, mọi người nghị luận sôi nổi, cân nhắc lợi và hại.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một thanh âm...
"Bẩm quận chủ đại nhân, người Trần gia đến cầu kiến."
Trần gia?
Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ là Trần gia trong tứ đại gia tộc của Phong Bắc bình nguyên?
Không đợi bọn họ kịp hồi phục tinh thần, từng tiếng bẩm báo lại vang lên.
"Quận chủ đại nhân, người Phương gia đến cầu kiến."
"Bẩm quận chủ, người Lâm gia và Đổng gia cũng tới..."
Nghe vậy, mọi người giống như bị kinh hách cực hạn, khiếp sợ không nói nên lời...
Trần gia, Phương gia, Lâm gia, Đổng gia, tứ đại gia tộc đều đến đông đủ?
"Cho bọn họ vào đi." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.
Chuyện ở phủ quận chủ đương nhiên không giấu được bốn gia tộc này, cho nên bọn họ tới cầu kiến là điều hiển nhiên. Có điều, biến cố bên này truyền đến tai bọn họ mất một khoảng thời gian, bởi vậy bây giờ bọn họ mới tới Nam Dương quận...
Dưới ánh mắt khiếp sơ của mọi người, bốn thân ảnh từ ngoài cửa đi vào,
Phương Bình Minh bước nhanh về hướng Mộ Như Nguyệt: "Quận chủ đại nhân, chúng ta đến trễ."
"Ngồi đi." Mộ Như Nguyệt phất tay, nhàn nhạt nói.
"Vâng."
Thần sắc Phương Bình Minh cung kính giống như đối với chủ tử, làm mọi người như lọt vào sương mù.
Mộ Như Nguyệt đúng là có một ma thú cường đại, nhưng tứ đại gia tộc của Phong Bắc bình nguyên đều có cường giả thần hoàng tọa trấn, hiện tại thế nhưng nghe mệnh lệnh của nàng... này... tình huống này rốt cuộc là thế nào?
Nhưng mà, chuyện kinh hách hơn còn ở phía sau.
Không đợi người của tứ đại gia tộc ngồi xuống, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm: "Bẩm quận chủ đại nhân, Tôn giả áo xám đến bái phỏng."
Tôn giả áo xám?
Mọi người trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Tôn giả áo xám là nhân vật nào?
Nghe nói, cho đến nay không ai biết thực lực hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, được tôn sùng là đệ nhất cường giả của Phong Bắc bình nguyên, hiện tại cường giả như vậy lại đến bái phỏng phủ quận chủ?
Mộ Như Nguyệt rốt cuộc là ai? Tại sao lại quen biết nhiều cường giả như vậy?
"Hắn tới?" trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, vội vàng đứng lên: "Mau theo ta đi nghênh đón."
"Không cần."
Bỗng nhiên, một thanh âm ngoài cửa truyền đến, mọi người vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân anh tuấn mặc áo xám đi vào, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, theo bước chân hắn, một trận gió nổi lên làm hô hấp mọi người đều cứng lại...
Cường!
Đúng vậy, chỉ liếc mắt một cái, bọn họ liền nhìn ra nam nhân này rất cường đại!
Không hổ là đệ nhất cường giả Phong Bắc bình nguyên, chỉ đi đường cũng có thể phát ra khí thế cường đại như thế...
"Sư công." Mộ Như Nguyệt cười cười: "Ngươi đã đến rồi?"
Sư công?
Xưng hô này giống như sấm sét đánh vào lòng mọi người.
Tôn giả áo xám lại là sư công của nàng.
Khó trách, khó trách tứ đại gia tộc lại cung kính với nàng như thế, thì ra là vì có Tôn giả áo xám chống lưng cho nàng...
"Nha đầu này, ngươi hình như trêu chọc hơi nhiều kẻ địch rồi, cách đây không lâu ta nghe nói phủ quận chủ bị người ta tàn sát cho nên vội vàng đuổi tới đây, may là ngươi không xảy ra chuyện gì, nếu không ta biết ăn nói thế nào với Hoa Nhi? Ngươi chính là đệ tử duy nhất của nàng nha..."