"Trúc Ngư Nhi, ngươi đừng quên, Đan gia và Thần Môn từ trước đến nay luôn là quan hệ đối địch, ngươi cho rằng hắn sẽ lý giải ngươi sao?"
Nghe vậy, tim Trúc Ngư Nhi run lên, thống khổ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra.
"Ta cũng không còn cách nào khác, tìm ngươi giúp ta làm việc thì cần phải trả giá, mà thứ duy nhất có thể trả giá cũng chỉ có Thần Môn..."
Nam nhân trung niên xem như hiểu rõ Trúc Ngư Nhi.
Nữ nhân này cực kì ích kỉ, vì đạt được mục đích riêng mà có thể nói ra lý do đàng hoàng như vậy...
Sao nàng biết Vô Vong không muốn tỉnh lại?
Nếu biết nữ nhi hắn còn sống, phỏng chừng kích động còn không kịp, sao có thể nguyện ý ngủ say cả đời?
Tất cả đều là vì Trúc Ngư Nhi sợ sau khi hắn thức tỉnh liền rời xa nàng, vì muốn giam cầm hắn bên cạnh cả đời mà có thể diệt trừ bất cứ kẻ nào...
"Được, ta đồng ý điều kiện của ngươi." Nam nhân trung niên cười nói.
Hắn không phải loại người thiện lương, với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn lợi ích, chỉ cần có thể cho hắn lợi ích, hắn không quan tâm Trúc Ngư Nhi là loại người gì...
Phẩm tính của nàng cũng không ảnh hưởng gì đến giao dịch của bọn họ...
Trong lòng Trúc Ngư Nhi vui vẻ, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh lẽo.
Thông Huyền, đây chính là kết cục của kẻ dám đối nghịch ta!
Nếu ngươi ủng hộ nàng như vậy, hẳn là không ngại chết cùng nàng...
-------------------
Mỗi năm Thần Môn sẽ tổ chức thi đấu một lần, ngoại trừ đệ tử trong Thần Môn, bất kì ai cũng không thể tham gia trận đấu lần này.
Cho nên trước khi để Mộ Như Nguyệt tham gia thi đấu đã tuyên bố nàng là đệ tử Thông Huyền mới thu nhận bên ngoài...
Nhất thời, mọi người đều nghị luận sôi nổi về vị đệ tử mới này.
"Hải Uy, còn chưa tìm được hắn sao?" Thông Huyền nhíu mày nhìn Hải Uy bên cạnh.
Hải Uy lắc đầu nói: "Đến nay còn chưa có bất kì tin tức gì."
"Phải không, vậy hắn chạy đi đâu rồi chứ?" Thông Huyền trầm mặc, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Làm sao vậy?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Thông Huyền, "Xảy ra chuyện gì?"
"Nga, là thế này, một tiểu đệ tử của ta mất tích, ta đã tìm hắn hơn một năm trời mà vẫn không có tin tức gì, bây giờ sống không thấy người chết không thấy xác, cũng không biết đã đi đâu nữa?"
Mất tích?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày.
Nàng biết, các đệ tử của Thần Môn đều giao lệnh bài linh hồn của mình cho sư phụ, cho nên nếu Thông Huyền không nói hắn đã chết, như vậy hắn còn sống, nhưng người đời đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để vào Thần Môn, hắn càng không có khả năng không từ mà biệt...
"Phẩm tính đồ đệ kia của ngươi thế nào, có thể rời khỏi Thần Môn hay không?"
"Sẽ không." Thông Huyền lắc đầu, nói: "Đồ nhi kia của ta rất ngoan ngoãn nghe lời, lại nhát gan sợ phiền phức, sẽ không chủ động trêu chọc người khác, cũng sẽ không không nói một tiếng mà rời khỏi Thần Môn, cho nên ta hoài nghi hắn đã xảy ra chuyện..."
Mất tích trong Thần Môn?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày càng chặt, sau đó bất chợt giãn ra, lắc lắc đầu.
Một đệ tử mất tích mà thôi, không liên quan gì tới nàng...
"Thông Huyền trưởng lão, ta muốn đi dạo một vòng."
"Được, ta dẫn ngươi đi."
"Không cần, ta muốn đi dạo một mình." Mộ Như Nguyệt cười nói, "Huống chi, nếu Trúc Ngư Nhi đã nói ra điều kiện kia, vậy sẽ không động thủ với ta ở Thần Môn."