"Ha ha!" Thông Huyền cười phá lên, hai mắt đỏ bừng, "Đồ nhi của ta trời sinh tính tình khiếp nhược, sao có thể làm chuyện đó chứ? Hắn chẳng qua hay tò mò, có lẽ đã nhìn thấy chuyện gì không nên thấy cho nên mới bị người ta hại ra nông nỗi này! Nếu như hắn chết, ta nhất định sẽ làm ngươi chôn cùng!"
Thông Huyền phẫn nộ vô cùng.
Trong Thần Môn ai mà không biết Thông Huyền trưởng lão cực kì bao che khuyết điểm, bệnh vực người mình? Hắn chỉ có hai đồ đệ bảo bối, sao có thể cho phép người khác hại đồ đệ ngay trước mặt mình?
"Ta..." trong mắt Trúc Ngư Nhi hiện lên tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, "Ta là môn chủ Thần Môn, chẳng lẽ quyền xử trí một đệ tử cũng không có?"
"Hừ!" Thông Huyền hừ lạnh, "Cho dù tiểu đồ nhi của ta phạm lỗi cũng nên giao cho hội trưởng lão xử trí, mà không phải ngươi lén lút tổn thương hắn, huống chi, ngươi có thể giải thích lời vừa rồi Hỏa phượng cô nương nói không, vì sao hơi thở của Vô Vong đại nhân lại xuất hiện ở Tây Uyển?"
Sắc mặt Trúc Ngư Nhi tái nhợt, siết chặt nắm đấm, thật lâu sau nàng mới chậm rãi mở miệng: "Năm đó Hỏa phượng rời khỏi Vô Vong đại nhân, còn giải trừ khế ước, ai biết nàng hiện tại có còn trung tâm với Vô Vong đại nhân hay không, đừng quên hiện giờ bọn họ đã không có khế ước trói buộc, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể phản bội Vô Vong đại nhân, làm sao có thể chỉ tin lời nói một bên của nàng?"
"Trúc Ngư Nhi, đến giờ mà ngươi còn muốn xảo biện hay sao? Nếu bên trong thật sự không có gì, vậy ngươi để chúng ta vào xem, chứng tỏ sự trong sạch của ngươi!" Thông Huyền đè nén lửa giận trong lòng, gằn từng chữ một.
Vào xem?
Làm sao Trúc Ngư Nhi có thể cho bọn họ vào xem?
Nếu để Hỏa phượng vào Tây Uyển, nàng hoàn toàn có thể phát hiện ra Vô Vong, đến lúc đó, cho dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích...
"Thông Huyền trưởng lão, cho hắn ăn đan dược này trước đã."
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, lấy một bình ngọc từ trong vạt áo ra, đưa một viên đan dược tới trước mặt Thông Huyền.
Thông Huyền gật đầu, nhận lấy đan dược, cho tiểu đồ nhi ăn vào.
Không bao lâu, sắc mặt tiểu đồ nhi khôi phục huyết sắc, hơi thở mỏng manh cũng dần ổn định lại...
"Tiểu tử, ngươi cảm thấy thế nào?" trong lòng Thông Huyền vui vẻ, lo lắng khẩn trương nhìn thiếu niên.
"Sư... sư phụ."
Thiếu niên sửng sốt, sau đó đột nhiên nhào vào lòng Thông Huyền khóc rống lên.
"Sư phụ, cứu ta, Ngư Nhi cô nương... nàng muốn giết ta."
Thông Huyền vỗ vỗ vai thiếu niên, an ủi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Sư phụ, lần trước ta vô tình luyện được thuật độn thổ, ta muốn thí nghiệm một chút, không cẩn thận chạy đến Tây Uyển, còn... còn nghe được Ngư Nhi cô nương đang nói chuyện với trưởng lão Đan gia."
Hắn đương nhiên sẽ không nói với Thông Huyền, hắn vì tò mò nên mới lén chạy tới Tây Uyển, không ngờ lại nghe được một bí mật động trời như thế, cho nên bất cẩn gây ra tiếng động rồi bị bắt nhốt...
"Ngư Nhi cô nương và trưởng lão Đan gia!"
Nhất thời, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hai người.
Tại sao Ngư Nhi cô nương lại nói chuyện với trưởng lão Đan gia? Nội dung cuộc nói chuyện là gì?
"Sư phụ", thiếu niên chớp chớp mắt, tò mò nói, "Trong lúc nghe bọn họ nói chuyện trong mật thất, ta còn nhìn thấy một nam nhân rất đẹp mắt, giống như thần tiên vậy, hình như bọn họ nói muốn giết nữ nhi của nam nhân kia, tại sao trong Tây Uyển lại có một nam nhân đẹp mắt như vậy?"