Trúc Ngư Nhi thống khổ nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên nụ cười chua xót.
Lâm Nhược Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, lôi Trúc Ngư Nhi đi về phía trước...
Lúc này mọi người đều đi theo tiểu đồ đệ đi vào mật thất, thời điểm cửa mật thất mở ra, nam nhân tuấn lãng như thần liền xuất hiện trước mắt bọn họ...
"Là Vô Vong đại nhân."
Giờ khắc này, tất cả lão nhân Thần Môn đều trở nên kích động, lão lệ tung hoành nhìn nam nhân nằm im trên giường.
Dung mạo nam nhân vẫn hệt như năm đó, cao cao tại thượng, không giống phàm nhân, mặc dù lẳng lặng nằm trên giường nhưng vẫn mơ hồ thấy được bóng dáng tuyệt thế cường giả ngàn năm trước!
Trong lòng Thông Huyền ngũ vị tạp trần.
Thì ra Vô Vong đại nhân vẫn luôn ở trong Thần Môn, chưa bao giờ rời đi. Buồn cười là hắn lại hoàn toàn không biết gì cả...
"Vô Vong chủ nhân..."
Hỏa phượng ngơ ngác nhìn nam nhân trên giường, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Đã rất lâu rồi nàng không được nhìn thấy nam nhân này, không ngờ hiện tại còn có thể gặp lại...
Nghĩ đến đây, trong lòng Hỏa phượng chua xót.
Năm đó nàng cũng không ở bên cạnh Vô Vong nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...
"Chủ nhân, Vô Vong chủ nhân làm sao vậy?" Hỏa phượng tựa hồ nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi Mộ Như Nguyệt: "Tại sao hắn nằm im không nhúc nhích?"
Mộ Như Nguyệt không nói gì, lẳng lặng nhìn nam nhân tuấn lãng trước mặt.
Nam nhân này chính là phụ thân nàng năm đó?
Có lẽ bởi vì huyết mạch tương liên, giờ khắc này, trong lòng Mộ Như Nguyệt dâng lên một cảm giác kì lạ, bất giác đi về phía nam nhân...
Nam nhân nằm trên giường băng, không có bất cứ biểu tình gì, khuôn mặt trắng bệch dọa người...
Ngón tay Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan nam nhân, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú.
Đứng phía sau, Dạ Vô Trần thấy vậy, trong lòng hơi chua nhưng cuối cùng vẫn không nói gì...
"Nguyệt nha đầu?" Thông Huyền sửng sốt, khó hiểu nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nha đầu này có quan hệ gì với Vô Vong đại nhân? Ánh mắt nàng nhìn Vô Vong đại nhân không giống người thường...
"Hỏa phượng." Mộ Như Nguyệt chậm rãi thu tay lại, xoay người nhìn Hỏa phượng, "Không phải không có biện pháp cứu hắn, có điều..."
"Chủ nhân, có biện pháp gì có thể cứu Vô Vong chủ nhân?" hai mắt Hỏa phượng sáng lên, vội vàng hỏi.
Những người khác cũng mong đợi nhìn Mộ Như Nguyệt...
Bất luận là biện pháp gì, chỉ cần có một tia hi vọng, bọn họ cũng sẽ thử một lần.
"Bệnh trạng của hắn hẳn là bị lực lượng Ma giới đánh vào tim, người bình thường đừng nói là bị lực lượng Ma giới, chỉ cần bị đâm trúng tim cũng sẽ mất mạng, hắn hoàn toàn dựa vào tiêu hao thực lực để duy trì sinh mệnh..."
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Vô Vong, vẻ mặt trầm tư.
Thông qua hành động này có thể nhìn ra được, nam nhân này căn bản không muốn chết! Nói cách khác, trên đời này còn có thứ khiến hắn lưu luyến....
Thứ có thể khiến hắn lưu luyến, sẽ là gì?
"Chủ nhân." Hỏa phượng khẩn trương.
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, hậu quả khi bị đánh xuyên tim là thế nào...
Vô Vong chủ nhân sở dĩ không muốn chết, có lẽ là vì hắn muốn gặp lại chủ nhân một lần...
Phu nhân đã chết, trên đời này, người có thể làm hắn lưu luyến chỉ có nữ nhi hắn...