Đừng nói là mấy người kia, ngay cả Y Liên và Lisa cũng ngây ngẩn, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt xa lạ giống như lần đầu quen nàng...
"Nguyệt Nhi... ngươi... ngươi là môn chủ Thần Môn?" Lisa trợn to mắt, không thể tưởng tượng hỏi...
Mộ Như Nguyệt cười cười: "Chờ xong việc sẽ kể cho các ngươi nghe, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn cần chúng ta giải quyết!"
"Ta nghe nói, đoàn dong binh long huyết này là của ngươi?" nàng nhướng mày nhìn Thanh Khung, cười như không cười hỏi.
Một cỗ lãnh ý dâng lên trong lòng làm Thanh Khung nhịn không được rùng mình.
"Cái này, môn chủ đại nhân", Thanh Khung sờ sờ đầu, cười ha hả nói, "Kỳ thật cũng không phải, chỉ là lúc trước ta ra ngoài làm nhiệm vụ thì gặp nạn, bọn họ gặp ta trọng thương mang ta trở về, sau khi thương thế khôi phục, ta trở thành hậu thuẫn cho bọn họ để báo ân... Nhưng không ngờ mấy người này lại to gan muốn đả thương bằng hữu của ngươi, đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối không tha thứ cho đám ngu ngốc này!"
Dứt lời, Thanh Khung hung tợn trừng mắt Kim Sở sắc mặt tái nhợt.
Thân thể Kim Sở lảo đảo, run rẩy hoảng sợ...
"Thanh... Thanh Khung đại nhân, ngươi nghe ta giải thích trước đã."
"Giải thích mẹ ngươi!" Thanh Khung hung hăng đạp Kim Sở ngã lăn ra đất, dẫm lên ngực hắn, xanh mặt nói: "Ngươi cmn muốn chết cũng đừng kéo lão tử xuống nước, ngươi biết nàng là ai không? Môn chủ Thần Môn chúng ta! Là nhân vật có thể giết ngươi chỉ trong nháy mắt! Ngươi cmn muốn chết đi đắc tội nàng!"
Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Khung tràn đầy lửa giận, nếu không phải trước khi chuyện này xảy ra, mình đúng lúc đi ngang qua đây, sợ là sẽ bị tên hỗn đản này liên lụy.
"Thanh Khung." Mộ Như Nguyệt chậm rãi đứng dậy, cười nhạt nói: "Hắn là ngươi của ngươi, tiếp theo xử lí thế nào, ta sẽ không hỏi đến, hi vọng ngươi có thể cho ta một đáp án vừa lòng."
"Đại nhân yên tâm." Thanh Khung lau mồ hôi lạnh trên trán, hung dữ trừng mắt Kim Sở, "Ta sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào! Hơn nữa, ân cứu mạng của bọn họ ta cũng đã báo đáp rồi, lần này tất nhiên sẽ không tha cho những kẻ đắc tội đại nhân."
"Tốt, rất tốt." Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, "Ta có việc không thể ở lại đây lâu, sau này Kim gia giao cho ngươi bảo hộ, hi vọng lúc ta trở về có thể nhìn thấy một Kim gia hoàn hảo không tổn hao gì..."
"Xin đại nhân yên tâm, ta sẽ không cô phụ kì vọng của ngươi." Trong lòng Thanh Khung vui vẻ, vội vàng đáp.
Trời biết, hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn của Thần Môn mà thôi, làm sao có thể gặp được môn chủ? Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua...
Mộ Như Nguyệt cười cười: "Chờ sau khi trở về Thần Môn, ta sẽ nói với Thông Huyền trưởng lão một tiếng, cho phép nngươi vào nội môn..."
Nghe vậy, trong lòng Thanh Khung mừng như điên.
Tuy nội môn và ngoại môn chỉ khác nhau một chữ nhưng lại khác nhau như trời với đất...
"Đa tạ môn chủ thành toàn." Thanh Khung ôm quyền đáp.