“Ngươi nói cái gì?” Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, “Ta không hít phải chướng khí?”
Đối với Mộ Như Nguyệt, đây rõ ràng là tin tức tốt.
Phải biết rằng, sở dĩ nàng không đến Ma giới là vì chướng khí, nếu không bị chướng khí ảnh hưởng, vậy nàng cũng không cần băn khoăn nhiều…
“Có điều, trước khi ta luyện chế ra chướng khí đan, bọn Tiểu Bạch tạm thời không nên xuất hiện, nhưng mà tiểu đằng, thân thể ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Tiểu đằng nghi hoặc lắc lắc đầu: “Ta không cảm thấy có bất kì vấn đề gì, càng không hiểu tại sao ta cảm nhận được hơi thở Ma giới rất quen thuộc, giống như ta từng sinh sống ở đây vậy…”
“Ngươi đến từ Ma giới? Tiểu đằng, ngươi rốt cuộc biết cái gì?”
“Ta không biết, ta không biết gì cả”, Tiểu đằng lắc lắc đầu, “Thời điểm truyền thừa kí ức xuất hiện vấn đề cho nên, tình huống thế nào ta cũng không rõ lắm…”
Nhìn bộ dáng tiểu đằng có chút thống khổ, Mộ Như Nguyệt vươn tay sờ sờ đầu nó: “Thôi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, có người tới, ngươi trốn trước đi.”
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày.
Tiểu đằng ngoan ngoãn gật đầu, trở lại trên cổ tay Mộ Như Nguyệt, không nhúc nhích…
“Ngươi tỉnh?”
Thiếu niên đẩy cửa đi vào, vừa liếc mắt liền nhìn thấy nữ tử ngồi trên giường, hắn nhẹ nhấp môi hỏi.
“Ta…” sắc mặt thiếu niên đỏ lên, kiêu ngạo nói: “Ta mới không cố ý cứu ngươi, chỉ vì ngươi cản đường ta cho nên ta mới nhặt ngươi về.”
“Tùy ngươi nói thế nào cũng được.” Mộ Như Nguyệt cười nói: “Nếu hiện tại không có việc gì, ta cũng nên rời đi…”
“Khoan đã!”
Mộ Như Nguyệt đi được vài bước thì nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến.
Thiếu niên nhẹ nhấp môi mỏng, nói: “Ngươi không thể rời khỏi nơi này.”
“Vì sao?” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn thiếu niên, nhíu mày hỏi.
“Nơi này là Ma thành, trung tâm Ma giới, nếu không có lệnh bài của phụ hoàng ta thì không thể ra vào, ta… vì lần trước ta lén chuồn ra khỏi thành, lệnh bài đã bị phụ hoàng tịch thu…”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt trầm mặc.
Thân là người đứng đầu Ma giới, thế lực của Ma hoàng này mạnh cỡ nào nàng cũng có thể đoán được, cho nên tình hình hiện tại có chút phiền phức…
“Vậy làm thế nào ta mới có thể rời khỏi nơi này?” Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía thiếu niên tuấn mỹ phía sau, thanh âm trầm xuống.
Nàng không thể trì hoãn ở đây, trong Thần Môn còn có một người chờ nàng cứu mạng…
“Ta… ta đã cứu ngươi, không muốn lại giúp ngươi nữa, nhưng thấy ngươi đáng thương như vậy, bổn hoàng tử liền giúp ngươi một lần.”
Thiếu niên nhướng mi, dung nhan tuấn mỹ vẫn cao ngạo trước sau như một.
“Không lâu sau sẽ có hội đấu võ, nếu ngươi chiến thắng thì có thể khiến phụ hoàng đáp ứng ngươi một yêu cầu, đến lúc đó ngươi có thể đề nghị rời khỏi ma thành.”
Lúc nói chuyện, thiếu niên nhịn không được nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: “Chẳng qua, trận đấu này cũng có chút khó khăn, dù sao ma thành chúng ta có rất nhiều thiên tài…”
“Được, ta đáp ứng.”
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, hiện tại cũng không còn cách nào khác.
Bất luận thế nào nàng nhất định phải rời khỏi ma thành…