“Được, ngươi chờ, bổn hoàng tử sẽ cho nha hoàn đưa tới.”
Dứt lời, Vưu Hi liền đi ra ngoài…
Không lâu sau, hắn phái một nha hoàn đưa cho Mộ Như Nguyệt một quyển sách lịch sử Ma giới.
“Đây là lịch sử Ma giới?”
Mộ Như Nguyệt cẩn thận đọc, ánh mắt nghiêm túc mà chuyên chú: “Thì ra lúc đầu không có Ma giới tồn tại, người lập nên Ma giới là một nữ nhân, được người đời xưng là Ma giới chi thần! Không biết nữ nhân này có quan hệ gì với Tiểu Hoàng Nhi…”
Đừng quên, Dạ Tư Hoàng cũng được xưng là Ma thần.
Chẳng qua, Dạ Tư Hoàng lại là nhân loại uống nhầm máu của Ma thần mà thôi…
Nhưng trong sách lại không hề ghi chép về đằng xà thượng cổ.
“Tiểu đằng, ngươi thật sự đến từ Ma giới sao? Nếu vậy thì không có khả năng mọi người ở đây hoàn toàn không biết gì về ngươi.” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Một tia sáng lóe lên, tiểu đằng xà xuất hiện trước mặt nàng…
“Chủ nhân, quyển sách này không hoàn chỉnh, chỉ là loại mới phổ cập gần đây thôi, muốn có được tin tức chính xác, đại khái cũng chỉ có Ma hoàng mới biết…”
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: “Tiểu đằng, ngươi thật sự không nhớ chút gì sao? Về lai lịch của ngươi, còn có…”
“Không rõ lắm, có điều…” tiểu đằng nhìn quyển sách trên tay Mộ Như Nguyệt, nghi hoặc nhíu mày, “Hắc y nữ nhân trong sách nhìn rất quen, hẳn là ta đã từng gặp nàng…”
“Ma giới chi thần?”
Mộ Như Nguyệt cầm chặt quyển sách trong tay, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Ma giới chi thần là người sáng lập Ma giới, sau đó không lâu thì biến mất, nhưng địa vị của nàng ở Ma giới lại không hề suy giảm…”
Cả kiếp trước và kiếp này, người khiến Mộ Như Nguyệt khâm phục không nhiều lắm.
Một người là Vô Vong, một người khác, đại khái chính là Ma giới chi thần này…
“Mặc kệ thế nào, Tiểu đằng, ta sẽ tìm ra thân thế của ngươi.” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn đằng xà, vẻ mặt kiên định…
Hôm sau, nắng sớm vừa lên, một trận ầm ĩ ngoài cừa truyền đến.
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Dứt lời, nàng đứng dậy, sửa soạn y phục xong liền đi ra ngoài.
“Ngũ hoàng huynh, ngươi không thể vào nơi này!”
Trong sân, Vưu Hi chắn trước mặt Vưu Kỳ, tức giận nói: “Ngươi xông vào viện của ta làm gì?”
“Thất hoàng đệ, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ trong viện ngươi có giấu nữ nhân hay sao?” Vưu Kỳ cười ha ha, trêu ghẹo nói.
Sắc mặt Vưu Hi đỏ bừng, chắn chặt môi, nói: “Ngươi… ngươi đừng nói bậy, ta mới không có…”
“Có hay không, ta vào xem liền biết, hơn nữa, ta nghe nói cách đây mấy ngày, ngươi mang một nữ nhân loài người về, không biết có phải ở trong này không.”
Dứt lời, Vưu Kỳ đẩy Vưu Hi một cái, Vưu Hi không kịp phòng bị, thân thể lảo đảo suýt ngã ngửa….
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau vươn ra, đỡ lấy hắn…
Trong nháy mắt, toàn thân Vưu Hi cứng đờ, hương thơm nữ tử thoáng truyền đến làm sắc mặt hắn đỏ ửng, không dám liếc nữ tử phía sau một cái…