“Ta…” Vưu Hi cắn chặt môi, “Nếu ta có thực lực thì sẽ không phải sợ hắn như vậy, có thể dựa vào thực lực để tự quyết định cuộc đời mình, nhưng vừa rồi ngươi cũng thấy đó, phụ hoàng bức ta cưới phi nên ta cũng không còn cách nào khác mới lấy ngươi chắn thay ta một thời gian.”
Vưu Hi không nói cho Mộ Như Nguyệt biết, hắn nói như vậy cũng không phải vì trốn tránh cưới phi mà là vì cứu mạng nàng…
Dù sao hắn nợ Mộ Như Nguyệt một ân tình, không thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào tay Ma hoàng.
Huống chi thực lực nam nhân kia quá mạnh, nàng căn bản không phải đối thủ của hắn, ngoại trừ nói ra những lời đó cũng không còn biện pháp nào khác…
Chẳng qua, dù Vưu Hi không nói, Mộ Như Nguyệt vẫn có thể nghĩ đến.
Cho nên nàng mới không trách cứ Vưu Hi…
“Nếu ta đã đến gặp hắn thì có thể nắm chắc tránh được kiếp nạn này, cho nên ngươi không cần nói ra những lời đó.”
“Nhân loại, ngươi yên tâm đi, phụ hoàng ta không ngu ngốc, qua một thời gian nữa hắn sẽ nhận ra chúng ta đang nói dối, cho nên ta chỉ có thể tranh thủ cho chúng ta một chút thời gian mà thôi, trừ phi chúng ta biến giả thành thật, nhưng chuyện này hiển nhiên không có khả năng…”
Vưu Hi đang nói thì cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần, thân thể hắn chấn động, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của nữ tử, trong lòng hắn lập tức mừng như điên.
“A Lệ, sao ngươi lại tới đây?”
Lệ phi khẽ cắn môi, chậm rãi đi về phía hai người.
“Vưu Hi, đã lâu không gặp, không ngờ đã qua nhiều năm ngươi vẫn giống như trước đây…”
Ánh mắt nàng có chút hoảng hốt, tựa như nhìn thấy thiếu niên trong hoa viên nhiều năm về trước.
Đáng tiếc cảnh còn người mất, bọn họ cuối cùng cũng không thể quay lại như lúc xưa…
“Ta tới đây để nói một tiếng chúc mừng.”
Trong lòng Lệ phi dâng lên tia chua xót.
Mấy năm nay Ma hoàng rất sủng ái nàng, mà nàng cũng tham luyến quyền lực, danh lợi, nhưng người trong lòng nàng vẫn luôn là thiếu niên năm xưa…
“A Lệ, thật xin lỗi, năm đó ta không thể bảo hộ ngươi”, Vưu Hi áy náy nói, “Có điều, ta nghe nói hắn đối xử với ngươi rất tốt, như vậy ta cũng yên tâm rồi…”
Trong lòng Lệ phi đau xót, cười khổ nói: “Tốt thì sao chứ? Bất luận thế nào, hắn cũng không phải là ngươi…”
Huống chi, đối với nam nhân kia, nàng chỉ là một món đồ chơi mà thôi…
“A Lệ…” Vưu Hi ngây ngẩn.
Nói thật, quan hệ của hắn và Lệ phi rất tốt, thiếu nữ này đã từng là bằng hữu duy nhất của hắn, hắn hận mình không thể bảo hộ nàng, vì thế mà tự trách bao nhiêu năm qua…
Nhưng ngoài ra, hắn cũng không có tình cảm khác với nàng.
Cho nên, năm đó Lệ phi hoàn toàn là chịu tai bay vạ gió…
“Vưu Hi…” Lệ phi nhẹ giọng nỉ non cái tên này, si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, sắc mặt tái nhợt, cười khổ nói, “Ngươi trưởng thành rồi, cuối cùng vẫn phải cưới nữ nhân khác…”
Nhưng mà, nàng vẫn như cũ không thể quên hắn…
“A Lệ, ngươi…”
“Kỳ thật ta cũng chỉ muốn tới gặp ngươi một lần thôi”, Lệ phi lén lau nước mắt, cười nói, “Được rồi, ta nên rời đi, Vưu Hi, bảo trọng.”
Lúc đi ngang qua chỗ Mộ Như Nguyệt, Lệ phi bỗng lui lại mấy bước, sau đó ngã ngồi xuống đất…
“A Lệ!”
Lúc này Vưu Hi đang ngây ngốc đứng tại chỗ, không phát hiện một màn này.