Với thực lực Mộ Như Nguyệt hiện giờ không thể luyện chế đan dược đỉnh hoàng giai.
Nhưng, trong tay nàng lại có đan thư.
Nội dung trong đan thư nàng đều đã đọc rồi, cho nên mới có thể vừa nhìn đã biết quá trình luyện chế của lão nhân xuất hiện chút vấn đề…
Ngô Vũ lau mồ hôi trên trán, lấy một mảnh lá cây màu xanh ném vào trong đan đỉnh, phịch một tiếng, đan đỉnh phát ra tiếng nổ mạnh, tất cả đều bị nổ nát bét…
“Lại thất bại! Ta cư nhiên lại thất bại!” hắn cười khổ, thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Sư phụ…” ánh mắt Đỗ Phỉ Phỉ đồng tình, nói: “Đan phương tàn khuyết (đan phương không hoàn chỉnh, thiếu mất một phần) kia cũng không phải dễ nghiên cứu, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, nhìn ngươi kìa, bị nổ đến mức mặt mày xám tro rồi…”
“Không được, thân là đan dược sư, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”
Ngô Vũ nhíu chặt mày: “Nhưng mà, vấn đề rốt cuộc ở chỗ nào?”
Nhìn lão nhân trầm tư, Đỗ Phỉ Phỉ nhún vai, nói: “Cách đây không lâu, sư phụ ta tìm được một đan phương tàn khuyết trong một di tích cổ xưa, nghe nói đó chính là đan phương luyện chế thoát thai hoán cốt đan đã thất truyền từ mấy vạn năm trước, sau khi dùng đan dược này sẽ có cảm giác thoát thai hoán cốt, thiên phú cường hãn hơn, cho nên sư phụ ta vẫn luôn muốn luyện chế đan dược này…”
Thoát thai hoán cốt đan?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt sáng ngời, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Nàng nhớ rõ, trong đan thư có một đan phương là thoát thai hoán cốt đan…
“Nếu ta có thể giúp ngươi thành công luyện chế thoát thai hoán cốt đan, không biết ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Ngươi nói cái gì?” Ngô Vũ ngây ngẩn, ánh mắt không dám tin đánh giá Mộ Như Nguyệt, “Ngươi nói, ngươi có thể giúp ta thành công luyện chế thoát thai hoán cốt đan?”
Căn bản không có khả năng!
Nha đầu trước mắt mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể nghiên cứu được đan phương ngay cả hắn cũng không thể luyện chế? Tuyệt đối là nói khoác.
Mộ Như Nguyệt thong thả bước lên phía trước, trong lúc Ngô Vũ còn chưa phản ứng lại liền cầm lấy đan phương trong tay hắn, đọc lướt qua một lượt, khóe môi khẽ cong lên.
“Luyện chế thoát thai hoán cốt đan cần hai loại dược liệu trọng yếu, một là nội đan của ma thú đỉnh thần hoàng, hai là long cốt (xương rồng), ngoài ra còn có Thiên linh diệp và Tử ma quả, hai loại dược liệu này dùng để trung hòa, lực lượng của long cốt quá cường đại, nhân loại không thể thừa nhận, cho nên mới cần dùng Thiên linh diệp và Tử ma quả…”
Những điều này đều có viết trong đan phương, cho nên Ngô Vũ biết rất rõ.
Nhưng khi nghe Mộ Như Nguyệt phân tích, hắn hơi ngẩn ra.
Rất rõ ràng, chỉ có người tinh thông thuật luyện đan mới có thể phân tích dược hiệu rành mạch như thế…
“Kế tiếp là phần dược liệu trong đan phương không ghi lại, dược liệu ngươi chọn cũng không sai, Ngân thụ diệp có thể củng cố tu vi, tránh cho thời điểm dùng đan làm lực lượng trong cơ thể bạo tẩu, còn nhân sâm là một vị thuốc bổ, như vậy cũng không có gì sai, chỉ sai ở chỗ ngươi bỏ thêm long huyết…”
Ngô Vũ có chút hồ đồ: “Long huyết có vấn đề gì? Ta không nghĩ là mình thêm sai a.”
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: “Long huyết trên tay ngươi có lực lượng quá mạnh, tương đương với long cốt, nhưng nếu không dùng long huyết thì không đủ lực lượng cần cho thoát thai hoán cốt đan, mà trong số long tộc, cũng chỉ có năng lượng mỏng manh của hắc long có thể giúp thành công luyện chế đan dược…”