Mộ Như Nguyệt ngồi ngay ngắn trên giường, tay cầm một đóa hoa đỏ như máu, dưới ánh trăng tản ra tia sáng khiếp người…
“Huyết vụ hoa này cũng không biết có chỗ nào kì quái mà khiến ta có cảm giác như vậy.”
Nàng nhíu chặt mày, nhìn đóa hoa trước mặt.
Bỗng nhiên, dường như phát hiện ra điều gì, nét mặt nàng từ từ giản ra.
“Ân, đây là…”
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt.
Bên trong đóa huyết hoa có một hạt châu màu đỏ, vì bị cánh hoa bao lại nên lúc đầu không phát hiện nó tồn tại…
“Tại sao lại có hạt châu bên trong Huyết vụ hoa? Nếu ta đoán không sai, hẳn là hạt châu này mang đến loại cảm giác khác lạ đó.”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, muôn vàn suy nghĩ xẹt qua trong đầu, đang nghĩ về lai lịch của hạt châu màu đỏ kia thì nó đột nhiên bay ra khỏi Huyết vụ hoa, hướng thẳng vào miệng Mộ Như Nguyệt…
Oanh!
Một cỗ lực lượng cường đại tràn ngập trong thân thể Mộ Như Nguyệt, mùi máu trong khoang miệng làm ý thức nàng dần dần mơ hồ…
Trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai vang lên một thanh âm non nớt.
“Mẫu thân, mẫu thân, ngươi đã trở lại…”
Ai?
Là ai gọi nàng?
Mộ Như Nguyệt nhíu chặt mày, trong lòng có chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ là Hoàng Nhi?
Không! Đây không phải giọng nói của Hoàng Nhi mà giống của một tiểu cô nương.
Nhưng mà nàng chỉ có hai nhi tử, cũng không có nữ nhi, vì sao lại có tiểu cô nương gọi nàng là mẫu thân?
Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt chậm rãi mở mắt ra…
Ánh mặt trời sáng lạn, một thân ảnh nhỏ xinh lẳng lặng đứng giữa trăm hoa.
Đó là một tiểu cô nương chừng năm sáu tuổi, gương mặt phấn điêu ngọc trác như búp bê sứ mang theo nụ cười ngây thơ hồn nhiên, lông mi dài như cánh bướm làm người ta trìu mến.
“Ngươi là ai?” Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, thanh âm lạnh lùng.
Nụ cười của tiểu cô nương dần biến mất, đôi mắt to rưng rưng ủy khuất: “Mẫu thân, ta là Huyết Nhi a, ngươi quên Huyết Nhi sao?”
Huyết Nhi?
Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, nói: “Ta thật sự không quen biết ngươi.”
Tiểu cô nương lại giống như không nghe thấy lời nàng, tiếp tục nói: “Mẫu thân, hiện tại ta là nữ nhi của ngươi, ở trong bụng ngươi rất ấm áp, lúc này là vì có được huyết châu nên mẫu thân mới có thể tới gặp ta.”
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, theo bản năng vuốt ve bụng mình.
Trong bụng nàng thế nhưng có một tiểu sinh mệnh, vậy mà nàng không hề phát hiện ra…
“Mẫu thân, không phải là ngươi không phát hiện ra ta mà là ta không có huyết châu thì sẽ không hoàn chỉnh, cho nên ngươi không cách nào phát hiện sự tồn tại của ta, chẳng qua, ta có một việc muốn nói với mẫu thân, những chuyện mấy năm nay xảy ra đều đã được định trước, tha thứ ta lợi dụng cha, chỉ có như vậy ta mới có thể một lần nữa trở lại trong bụng ngươi…”
Tiểu cô nương tươi cười sáng lạn, phấn điêu ngọc trác đáng yêu đến mức làm người ta yêu thích không buông tay.
Mộ Như Nguyệt còn muốn nói gì đó, đúng lúc này, một tia sáng bỗng hiện lên, ý thức nàng bắt đầu mơ hồ…
------------------------
Trên giường, ánh trăng mát lạnh chiếu vào dung nhan tuyệt sắc của nữ tử.
Nữ tử vốn đang ngủ say trên trán toát mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt lộ vẻ bất an.