“Yêu ngươi? Sao có thể? Ta căn bản không có khả năng thích nữ nhân điêu ngoa tùy hứng như ngươi, ta… ta chỉ thấy kì quái sao ngươi lại đột nhiên từ bỏ.”
Đúng vậy, hắn chỉ tò mò mà thôi.
Nha đầu dã man này căn bản không phải kiểu nữ tử hắn thích…
Đỗ Phỉ Phỉ cười cười, liếc mắt nhìn tay Vưu Hi cầm chặt cánh tay nàng: “Vậy chẳng lẽ Thất hoàng tử không biết cái gì là nam nữ hữu biệt? Nếu không yêu ta, ngươi cầm tay ta không buông làm gì?”
Lúc nói chuyện, ý cười trào phúng trên mặt càng đậm, giống như cười nhạo Vưu Hi nghĩ một đằng làm một nẻo.
Vưu Hi hơi sửng sốt, vội vàng buông tay ra, thần sắc cao ngạo.
“Đỗ Phỉ Phỉ, bổn hoàng tử rất cao hứng vì ngươi không dây dưa ta nữa, hi vọng cả đời này cũng sẽ như vậy.”
Lời này tựa như một khối đá đè ép trái tim Đỗ Phỉ Phỉ.
Rõ ràng đã quyết định buông tay, vì sao vẫn đau đến thế?
“Thất hoàng tử yên tâm, ta sẽ không bao giờ quấy rầy ngươi nữa.”
Đè nén chua xót trong lòng, Đỗ Phỉ Phỉ cười nói.
Chẳng qua, nhìn thấy nụ cười của nàng, không biết vì sao trong ngực Vưu Hi cảm thấy khó chịu không nói nên lời…
Dứt lời, Đỗ Phỉ Phỉ cũng không nói thêm gì nữa, đi vòng qua Vưu Hi, vừa đi qua người hắn, hai hàng nước mắt chảy dài trên dung nhan thanh tú của nữ tử…
“Ngươi đã đến rồi.”
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vừa ngẩng đầu liền thấy Đỗ Phỉ Phỉ từ ngoài cửa đi vào, khẽ nhướng mày.
Đỗ Phỉ Phỉ chùi nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói: “Ta thay gia gia đến báo với ngươi, hắn đã tìm được đầy đủ dược liệu, chờ ngươi qua đó.”
“Tốt, vậy chúng ta đi thôi.” Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, chậm rãi đứng dậy.
Nếu là lúc trước có lẽ còn cần Ngô Vũ hỗ trợ luyện chế đan dược, nhưng hiện tại đã đột phá, một mình nàng là đủ rồi…
Sáng sớm, đường phố cực kỳ yên tĩnh.
Mộ Như Nguyệt và Đỗ Phỉ Phỉ đắm chìm trong ánh nắng ban mai, bầu không khí có vẻ thật an bình.
Đáng tiếc, có người cố tình làm mất hứng, phá hủy giờ khắc yên bình này…
Vô số thị vệ từ phía trước tiến đến, bao vây xung quanh hai người, sau đó đám người nhanh chóng tách ra một con đường, lộ ra một thân ảnh cao lớn, lạnh lùng nhìn các nàng.
“Hừ!” Vưu Kỳ hừ lạnh, “Đỗ Phỉ Phỉ, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên xen vào việc người khác, bằng không, cho dù ngươi là đồ đệ của Ngô Vũ đại sư, ta cũng sẽ không tha cho ngươi! Người tới, mang Mộ Như Nguyệt về cho ta!”
“Vâng!”
Thị vệ lập tức hùng hùng hổ hổ chĩa vũ khí về phía Mộ Như Nguyệt.
Thấy vậy, khóe môi Mộ Như Nguyệt cong lên, vẻ mặt trước sau vẫn đạm mạc bình tĩnh như cũ, tựa hồ cũng không hoảng sợ…
“Dừng tay!” Đỗ Phỉ Phỉ giận tím mặt: “Ta xem các ngươi ai dám động vào nàng!”
“Ha ha!” Vưu Kỳ cười phá lên, “Đỗ Phỉ Phỉ, ngươi cho rằng lấy thân phận của ngươi sẽ bảo hộ được nàng? Đáng tiếc, thật đáng tiếc, bất luận là tướng quân, thừa tướng hay Ngô Vũ đại sư đều sẽ không ngu ngốc đến mức vì một nữ nhân mà đối nghịch ta! Nàng đúng là bằng hữu của ngươi nhưng bản thân ngươi lại không có quyền lực gì, còn ta lại là hoàng tử ma tộc!”