Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đang suy nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này thì nghe thấy Ma hoàng bỗng nhiên ôm đầu kêu rên.
“Cút ngay! Ngươi đã chết rồi, không được tiếp tục ảnh hưởng đến ta!”
“Bắc Quân, ngươi cút cho ta! Hiện tại ta thật hối hận đã cho ngươi đi trải nghiệm tình cảm của nhân loại! Nếu không ngươi cũng không ảnh hưởng ta đến mức này! Nói cho cùng, ngươi chỉ là cái bóng của ta mà thôi, còn yêu nữ nhân không thuộc về ngươi, nếu nàng đã không thuộc về ngươi, vậy cứ hủy diệt nàng đi là được…”
Ma hoàng ngửa đầu, phẫn nộ gào thét.
Tiếng thét chấn động cả không trung, làm mặt đất rung lên…
Thật lâu sau, hắn buông tay xuống, đôi mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không tin ý chí của Bắc Quân có thể mạnh hơn ta, cũng không tin hắn vẫn luôn có thể ảnh hưởng đến quyết định của ta! Mộ Như Nguyệt, nếu ngươi lựa chọn Bắc Quân, không khiến hắn thống khổ như vậy, có lẽ ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi lại mang đến cho hắn bao nhiêu đau khổ? Những cảm xúc đó cũng truyền sang cho ta, cho nên ngươi nhất định phải chết…”
Chỉ khi nàng chết, sự ảnh hưởng của Bắc Quân đối với hắn mới có thể biến mất…
Ma hoàng lại lần nữa ra tay, nhưng thời điểm tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, không thể động đậy nổi…
“Đáng chết!” Ma hoàng nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét lên.
Chỉ bằng lực lượng mỏng manh của Bắc Quân sao có thể ảnh hưởng hắn đến mức này? Chẳng lẽ sức mạnh tình yêu của Bắc Quân đối với nàng đã vượt qua lực lượng cường hãn của hắn? Cho dù đã chết cũng không thể xóa đi ảnh hưởng của Bắc Quân đối với hắn?
Mộ Như Nguyệt dứt khoát xoay người đi ra cửa…
Vừa ra khỏi chính điện liền bị một đám thị vệ ngăn cản, sau đó một bóng dáng cao lớn từ phía sau kéo đến, che khuất ánh mặt trời phía trên đầu nàng…
“Mộ Như Nguyệt, xem ra Bắc Quân không cho ta giết ngươi! Nếu ta không giết được ngươi, vậy khiến ngươi trở thành nữ nhân của ta đi, cũng thỏa mãn tâm nguyện của Bắc Quân, cõ lẽ như thế hắn sẽ không ảnh hưởng đến ta nữa.”
Chờ đến lúc đó rồi giết nàng cũng không muộn…
Dù sao, hắn tuyệt đối sẽ không để nữ nhân này sống sót…
Theo từng bước chân của Ma hoàng, tâm Mộ Như Nguyệt càng trầm xuống, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắc y nam nhân.
“Phụ hoàng!”
Bỗng nhiên, một thanh âm vội vã từ phía trước truyền đến, Vưu Hi thở hổn hển chạy về phía Mộ Như Nguyệt.
“Vưu Hi, sao ngươi lại tới đây?” Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nhàn nhạt hỏi.
Vưu Hi vội vàng kéo nàng ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ma hoàng.
“Phụ hoàng, nàng đã làm sai cái gì, vì sao ngươi bắt nàng?”
Hiển nhiên, Vưu Hi nghe được tin tức nên vội vàng chạy tới đây…
“Vưu Hi, nàng sẽ nhanh chóng trở thành mẫu phi ngươi, trẫm hi vọng ngươi có thể tiếp thu sự thật này.” Ma hoàng không nóng không lạnh liếc hắn một cái, nói.
“Phụ hoàng!” tim Vưu Hi run lên, “Lúc trước ta và Lệ phi nương nương là bằng hữu, ngươi bức bách cưới nàng làm phi, bây giờ lại muốn cường đoạt Nguyệt Nhi, ngươi… ngươi không thấy mình thật quá đáng sao?”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Thất hoàng tử đúng là không biết sống chết, dám nói chuyện với bệ hạ như vậy…
“Ngươi nói cái gì”, Ma hoàng xanh mặt, lạnh lùng nhìn Vưu Hi, hỏi, “Ngươi lặp lại lần nữa cho trẫm?”