“Phải, ta còn chút chuyện phải làm, chờ mọi chuyện hoàn thành, ta sẽ rời khỏi Ma giới…”
“Thôi, phu thê chúng ta đã định cư ở Ma giới khá lâu, qua một thời gian nữa cũng nên trở về Thần giới, đến lúc đó nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ đến tìm ta…”
Mộ Như Nguyệt nhẹ giọng đáp ứng, cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt dời qua khuôn mặt tuấn mỹ của Tiểu Bạch.
“Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Tiểu Bạch tươi cười đáng yêu, tiến lên kéo tay Mộ Như Nguyệt, nhưng nghĩ nghĩ, hắn vẫn dừng chân, quay đầu nhìn đôi phu thê thần long phía sau.
“Tuy ta chán ghét các ngươi đã vứt bỏ ta, nhưng mà…” hắn hơi ngừng một chút, nói: “Có thể gặp lại các ngươi, ta cảm thấy rất vui vẻ…”
Dứt lời, hắn không quay đầu lại, biến mất trước mặt bọn họ…
Bạch Tố Tố hơi sửng sốt, hai mắt bất giác rưng rưng, khóe môi lại nhịn không được cong lên, chăm chú nhìn về hướng Tiểu Bạch rời đi…
“Long ca, mấy năm nay, chúng ta thua thiệt Tiểu Bạch quá nhiều.”
Trong lòng Long Khiếu Thiên căng thẳng, ôm Bạch Tố Tố vào ngực, thở dài một tiếng: “Nhưng mà, chúng ta rời đi cũng không phải để du sơn ngoạn thủy mà có chuyện quan trọng phải làm, hắn đi theo chúng ta quá nguy hiểm, đáng tiếc là những việc này tạm thời chưa thể nói cho hắn biết, Tố Tố, ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi một cuộc sống yên ổn, ngày đó sẽ không quá xa…”
“Long ca, ta tin tưởng ngươi.”
Bạch Tố Tố rúc vào lòng Long Khiếu Thiên, nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng dáng Tiểu Bạch.
“Thật may, Tiểu Bạch gặp được một chủ nhân không tệ, chỉ ngắn ngủi vài năm đã trưởng thành được như bây giờ, ta thật sự rất vui mừng…”
“Đúng vậy.” Long Khiếu Thiên cười nói, “Đừng quên nha đầu kia là nữ nhi của ai! Nàng chính là hài tử của Vô Vong! Hắn chính là thiên tài mà ta coi trọng nhất, nhưng lại vô duyên vô cớ mất tích, làm ta tiếc hận hồi lâu…”
Nghĩ đến đây, hắn vẫn nhịn không được tiếc hận cảm thán.
Thiên phú của Vô Vong thật sự rất mạnh, hắn cũng đã sớm nghe nói đến thiên mệnh của Vô Vong, có một số việc chỉ có thiên tài như vậy mới có thể hoàn thành…
Đáng tiếc, sau khi hắn đáp ứng giúp Vô Vong bảo quản đan thư, nam nhân kia liền mất tích, ngay cả hắn cũng không thể tìm được.
Cũng may thiên tài kia có người kế tục, hơn nữa còn trò giỏi hơn thầy, Tiểu Bạch có thể đi theo nàng, bọn họ cũng cảm thấy an tâm…
--------------------
Một trấn nhỏ gần rừng ma giới, trong một tửu lâu bình thường, thanh âm nghị luận lần lượt truyền vào tai…
“Các ngươi đã nghe gì chưa, gần đây hình như Ma thành xảy ra chút biến cố.”
“Ma thành? Ma thành kia trước nay đều ngăn cách với bên ngoài, không cho phép người ngoài tiến vào, làm sao ngươi biết được?”
“Ha ha, ta có một biểu ca bà con xa làm hộ vệ ở Ma thành, gần đây hắn truyền tin tức từ trong Ma thành ra, nghe nói phủ tướng quân và phủ thừa tướng lần này xong đời rồi…”
“Cái gì? Không thể nào? Tin tức này là thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, biểu ca ta còn nói, cách đây không lâu trong Ma thành có một nữ tử bỏ trốn, là phủ tướng quân trợ giúp mới có thể chạy thoát, phủ thừa tướng cũng có liên quan, cho nên bệ hạ giận tím mặt, muốn giải quyết hai phủ kia trước, sau đó sẽ truy tìm tung tích nữ tử kia, Ma thành biến hóa long trời lở đất, biểu ca còn dặn ta lưu ý tin tức nữ tử kia, muốn tranh công trước mặt bệ hạ…”