Lệ phi nghẹn lời, vẻ mặt ủy khuất: “Ta chỉ muốn đến thăm ngươi một chút thôi, Vưu Hi, ở chỗ này, ta không phải Lệ phi nương nương gì cả, ta chỉ là hồng nhan tri kỷ của ngươi…”
“Nhưng hồng nhan tri kỷ như ngươi, bổn hoàng tử không tiêu thụ nổi!”
Thanh âm của thiếu niên tựa như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng Lệ phi, máu tươi đầm đìa.
Thiếu niên mình yêu nhiều năm qua lại có thể nói lời tàn nhẫn với mình đến thế…
Hắn năm đó tựa như đã tan thành mây khói theo thời gian…
“Vưu Hi, ta…”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Vưu Hi hung hăng trừng mắt Lệ phi, “Đừng cho là ta không biết, Đỗ Phỉ Phỉ xảy ra chuyện đều do ngươi làm hại! Là ngươi đề nghị phụ hoàng điều tra phủ tướng quân, phụ hoàng mắc bệnh đa nghi, sau khi nghe ngươi đề nghị liền phái người âm thầm tra xét, không ngờ thật sự phát hiện mật đạo, nếu không phải tại ngươi, sao Đỗ Phỉ Phỉ lại bị phụ hoàng giam giữ? Phủ tướng quân và phủ thừa tướng sao có thể gặp biến cố? A Lệ, ngươi thay đổi, trở thành một người ta không quen, ngươi cũng không phải A Lệ đã từng đơn thuần thiện lương, ngươi bây giờ tàn nhẫn độc ác, làm ta không dám nhận…”
Sắc mặt Lệ phi tái nhợt, bỗng nhiên cười phá lên.
Tiếng cười trào phúng truyền khắp phủ…
“Phải, là ta thay đổi, tại sao ta trở thành như vậy, ngươi không biết sao? Ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương như hậu cung kia, nếu không có chút thủ đoạn, ta có thể sống đến bây giờ sao? Ngươi có biết mấy năm nay ta sống thế nào không? Gần vua như gần cọp, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, sợ sẽ mất mạng lúc nào không hay… trong hoàn cảnh như vậy, ta có thể không thay đổi sao?”
“Lúc trước, ngươi có thể lựa chọn không vào hậu cung, là chính ngươi muốn thay đổi.”
Lệ phi cười khổ, lui về phía sau vài bước: “Nếu ta cự tuyệt thì sẽ phải rời khỏi Ma thành, cả đời vĩnh viễn không được bước vào nơi này một bước.”
Vưu Hi trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Rời khỏi Ma thành cũng không có gì không tốt, A Lệ, lúc ấy, ngươi cũng đã rời đi, hậu cung đã biến ngươi thành một người ta không quen biết…”
“Không, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Ma thành!” Lệ phi thét chói tai.
Rời khỏi Ma thành, cả đời này nàng sẽ không còn được gặp lại hắn…
Cho nên, nàng thà trở thành phi tử của phụ thân hắn, cũng không muốn rời khỏi nơi này.
“Nhưng mà, Vưu Hi, hiện tại ta đến để mang ngươi đi”, thần sắc Lệ phi dần bình tĩnh lại, khẩn cầu nói, “Ngươi cùng ta rời đi được không? Hiện tại chúng ta lập tức rời khỏi Ma thành, không bao giờ trở về nữa…”
Vưu Hi không ngờ Lệ phi lại nói như vậy, nhìn nàng một cái: “Ta sẽ không đi!”
“Tại sao? Tại sao ngươi không cùng ta rời đi?” thanh âm Lệ phi run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Ta… Ta không thể bỏ lại Đỗ Phỉ Phỉ! Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Ma thành.”
Huống chi, bọn họ cũng không đi được…
“Không được, ngươi nhất định phải đi cùng ta!” Lệ phi cắn chặt môi, “Chẳng lẽ ngươi không biết tại sao bệ hạ cấm túc ngươi? Là bởi vì tư tế nói, nếu muốn ma long trở lại Ma thành thì cần phải dâng tế phẩm, mà tế phẩm chính là ngươi và bọn Đỗ Phỉ Phỉ, nếu ngươi không đi, trưa mai ngươi sẽ phải mất mạng…”
Bàn tay Vưu Hi khẽ run lên, hắn ngửa đầu nhìn Lệ phi, hỏi: “Là nam nhân kia ra quyết định?”