Nếu một mình hắn rời đi, có lẽ còn có khả năng, đáng tiếc, người hắn quan tâm quá nhiều, mang theo nhiều người như vậy rất khó đột phá vòng vây...
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Bầu trời âm u, cuồng phong gào thét, hắc y và tử y giao chiến trên không trung, cảnh tượng khiến người ta không thể dời mắt...
Huống chi, hai người kia đều tuấn mỹ như thế, đặc biệt là tử y nam nhân, khí thế tà mị băng lãnh, cường đại không thể địch nổi...
"Vô Trần, cẩn thận!"
Mộ Như Nguyệt khẩn trương, lo lắng hô lên.
Kẻ địch lần này rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn rất nhiều so với những kẻ địch trước đây...
Có thể đối địch với hắn cũng chỉ có mấy cường giả ngàn năm trước như Trúc Ngư Nhi...
"Huyết Nhi." Mộ Như Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đã nhô lên, lẩm bẩm: "Ta biết ngươi cũng giống Hoàng Nhi, lai lịch không đơn giản, bất luận thế nào người cũng phải phù hộ cha ngươi bình an vô sự..."
Tựa như đáp lại lời nàng, thai nhi trong bụng đạp nhẹ một cước.
Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn lên không trung...
----------------
"Ma long, xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, trên bầu trời cách đó không xa, Dạ Tư Hoàng cảm nhận được cự long nôn nóng bất an, cau mày hỏi.
"Chủ nhân, hình như có cái gì kêu gọi ta..."
Ma long cảm thấy kì quái.
Trên đời này chỉ có một mình chủ nhân làm nó có thể cảm ứng, nhưng vì sao ở phía xa lại có cái gì kêu gọi nó...
"Kêu gọi?" gương mặt phấn điêu ngọc trác của Dạ Tư Hoàng trầm xuống, ngẩng đầu có thể lờ mờ nhìn thấy cửa thành, thanh âm lạnh lẽo phân phó: "Tăng tốc cho ta!"
"Vâng, chủ nhân..."
Ma long vận dụng toàn bộ lực lượng bay nhanh về phía trước, thân thể hắn như một tia sáng xẹt qua không trung...
------------------
Oanh!
Hai thanh kiếm va chạm, ánh lửa văng khắp nơi, lực lượng cường đại từ hai thân kiếm khuếch tán ra, tạo thành một gợn sóng trong suốt.
Dạ Vô Trần lui về phía sau vài bước, khóe môi thấm ra tia máu, hắn giơ tay lau đi, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Ma hoàng cũng rất kinh ngạc, không ngờ một nhân loại nho nhỏ lại có thực lực đến thế, nhưng vậy thì sao? Hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của mình...
"Ha ha ha!"
Nghĩ đến đây, Ma hoàng cười điên cuồng, tiếng cười truyền khắp cả quảng trường.
"Nhân loại, trẫm rất bội phục ngươi, thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, nhiều năm qua, ngươi là người duy nhất khiến trẫm bội phục! Nhưng hiện tại ngươi sẽ phải bỏ mạng tại đây, nhân loại, cảm tạ trẫm đi, bởi vì trẫm sẽ cho ngươi chết toàn thây..."
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Bầu trời ngày càng trở nên ảm đạm, rõ ràng vừa qua giờ ngọ nhưng lại không nhìn thấy chút ánh sáng nào...
Cuồng phong hội tụ trước mặt Ma hoàng, áp lực cường đại làm người ta không thở nổi, oanh một tiếng bắn về phía Dạ Vô Trần...
Một chiêu này hội tụ toàn bộ lực lượng của hắn, nói cách khác, chỉ cần tiếp một chiêu này, nam nhân cường đại như tu la kia nhất định phải chết...
"Vô Trần!"
Tim Mộ Như Nguyệt suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, bất chấp tất cả nhào về phía Dạ Vô Trần.
Nhưng bởi vì mang thai, tốc độ của nàng chậm hơn bình thường, cho nên không kịp chạy đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích của Ma hoàng đánh vào người Dạ Vô Trần...