Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân trên không trung, đôi mắt tà mị lộ ra sát khí lạnh lẽo.
“Ta sẽ không để ngươi tổn thương thê tử của ta!”
“Ha ha.” Đan Phi cười lạnh, “Ta không thể không thừa nhận, ngươi thật sự rất giống Vô Vong trước kia, đáng tiếc, kết cục của ngươi và hắn cũng chẳng khác gì lắm… Nha đầu, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có chịu giao đan thư ra không!”
Hắn vừa dứt lời, hơi thở âm hàn liền ập đến, bỗng nhiên một thanh âm tà khí băng lãnh vang lên, hàn khí mười phần làm tim Đan Phi suýt nữa vỡ ra…
“Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi tổn thương thê tử của ta! Nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được thì ta không xứng làm phu quân nàng!”
Một thanh tử kiếm chậm rãi bay tới trước mặt Dạ Vô Trần, hắn giơ tay nắm lấy, tử bào xẹt qua không trung lưu lại một vệt sáng tím, nháy mắt đã đến trước mặt Đan Phi…
Bầu trời xám xịt, tiếng sấm vang dội như muốn trợ uy cho hai người.
Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, trong lòng lại lần nữa sinh ra cảm giác vô lực làm trái tim nàng khẽ run rẩy.
Trận chiến này đã đạt đến cấp bậc nàng không thể xen vào, chỉ có thể nhìn hai luồng sáng đen và tím va chạm nhau trên không trung, lực lượng cường đại phá hủy sạch sẽ cây cối xung quanh…
Phanh!
Đan Phi lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần, khẽ nhíu mày: “Ngươi vận dụng cấm thuật gì? Vì sao thực lực tăng lên nhanh như vậy?”
Dạ Vô Trần lạnh lùng nhìn Đan Phi, ngữ khí lạnh lẽo: “Điều này ngươi không cần biết!”
Đan Phi biến sắc, hừ lạnh: “Ngàn năm, đã ngàn năm nay không có ai dám ăn nói cuồng vọng với bổn gia chủ như vậy, bây giờ bổn gia chủ sẽ cho ngươi biết hậu quả khi dám cuồng vọng trước mặt ta…”
Đan Phi vung tay lên, lưỡi hái trong tay bắn ra cuồng phong nhằm về phía Dạ Vô Trần.
Nhưng thời điểm sắp đến trước mặt Dạ Vô Trần lại đột nhiên đổi hướng đánh về phía Mộ Như Nguyệt phía dưới…
“Không tốt!”
Dạ Vô Trần biến sắc, nếu là trước đây Mộ Như Nguyệt còn có thể né tránh nhưng nay nàng đã mang thai bảy tháng, tốc độ không được như trước, căn bản không cách nào tránh được…
Nghĩ đến đây, thân thể hắn chợt lóe, vọt về phía Mộ Như Nguyệt…
Thời khắc cuồng phong tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, kéo nàng vào ngực, nhưng Dạ Vô Trần lại không kịp chống đỡ, cuồng phong oanh một tiếng đánh vào lưng làm hắn phun một ngụm máu tươi, như hoa hồng nở rộ trên mặt đất.
“Vô Trần!” tay Mộ Như Nguyệt run lên, đau lòng nói, “Ta liên lụy chàng…”
Dạ Vô Trần cười cười, ngón tay thon dài luồn qua mái tóc đen dài của nàng, đôi mắt tím tà mị lộ ra ý cười.
“Nguyệt Nhi, nếu không phải nàng đang mang thai nữ nhi của chúng ta thì năng lực cũng không bị giảm sút, cho nên, phải là ta liên lụy nàng…”
Huyết Nhi khác với Dạ Tư Hoàng, lúc trước mang thai Dạ Tư Hoàng, hắn trợ giúp Nguyệt Nhi rất nhiều, nhưng lần này mang thai lại rất bình thường…
Chẳng qua, cảnh trong mơ gặp Huyết Nhi đã chứng tỏ, nữ nhi nàng cũng không phải người bình thường…
“Các ngươi muốn nói chuyện yêu đương cũng nên tìm chỗ khác mà nói, ở đây rõ ràng là muốn chết!”