“Vậy được rồi.” nghe Mộ Như Nguyệt nói thế, Trịnh Nhiên cũng không nhiều lời nữa, mỉm cười gật đầu, “Có điều, chỗ di tích có chút nguy hiểm, Mộ cô nương nên chuẩn bị sẵn sàng, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về thôi.”
Dứt lời, hắn phất phất tay, dẫn đoàn người Trịnh gia trở về.
Trịnh Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn Vô Vong dính Mộ Như Nguyệt, lại nhìn dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, kì quái nói: “Hắn thật sự là cha ngươi? Sao ta cứ cảm thấy ngươi mới là nương hắn vậy…”
Mộ Như Nguyệt nhún vai: “Phụ thân ta gặp chút chuyện nên bị mất hết ký ức, hơn nữa, trong tiềm thức hắn chỉ nhận thức một mình ta cho nên mới dính chặt ta không buông.”
“Thì ra là thế”, Trịnh Thiên Thiên bừng tỉnh đại ngộ, gật gù nói, “Ngươi là đan dược sư cường đại, không có cách nào giúp hắn sao? Nếu vấn đề dược liệu có gì khó khăn, ta có thể giúp ngươi.”
Mộ Như Nguyệt lắc đầu: “Không cần, ta đã có biện pháp chữa trị cho hắn, chỉ còn thiếu một thứ thôi, nhưng thứ này Trịnh gia các ngươi không lấy được…”
“Được rồi, nhưng nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói với ta, Trịnh gia sẽ tận lực giúp ngươi.”
Mộ Như Nguyệt cười cười, không nói thêm gì nữa.
Chuyện này, Trịnh gia thật sự không giúp được nàng…
“Chúng ta đi thôi.”
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ như thần bên cạnh, sắc mặt nhu hòa.
Lúc này, nam nhân giống như con nai nhỏ bị chấn kinh, bám chặt lấy nàng, chỉ sợ nàng sẽ bỏ mình lại chỗ này…
“Vừa rồi người kia nói ta sẽ trở thành gánh nặng của ngươi, vậy ngươi thật sự sẽ không bỏ ta lại chứ?”
“Sẽ không.” Nhìn vẻ mặt ủy khuất của nam nhân, Mộ Như Nguyệt khẳng định.
“Tiểu Nguyệt, ta không muốn rời xa ngươi.” Ngón tay Vô Vong nhẹ nhàng bắt lấy góc áo Mộ Như Nguyệt, tội nghiệp nói: “Ta sợ rời xa ngươi, phải rất lâu sau chúng ta mới có thể gặp lại…”
Trong tiềm thức hắn có cảm giác, nếu cùng nàng tách ra, có lẽ phải thật lâu sau mới có thể gặp lại…
Cho nên, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, hắn đều không muốn rời xa nàng.
Mộ Như Nguyệt khẽ thở dài, xem ra cần phải nhanh chóng giúp phụ thân khôi phục ký ức để hắn khỏi phải luôn không có cảm giác an toàn như vậy…
“Ngươi yên tâm đi, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, bất kì ai cũng không thể làm ta và ngươi tách ra!”
Trong lòng Vô Vong thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn theo sát nàng không rời nửa bước, ngón tay nhẹ kéo góc áo nàng, bộ dáng kia giống như tiểu hài tử sợ hãi bị vứt bỏ…
Hôm sau, nắng sớm vừa lên.
Trong đại sảnh Trịnh gia, Mộ Như Nguyệt và Vô Vong vừa bước vào, đám người đang náo nhiệt chợt an tĩnh lại.
Trịnh Nhiên mỉm cười đi ra phía trước, nói: “Mộ cô nương, chúng ta nên xuất phát.”
“Được.” Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ngươi đi trước dẫn đường đi…”
“Được.” Trịnh Nhiên phất tay, quát lớn, “Đi, bây giờ chúng ta xuất phát đi di tích!”
Lần này Trịnh Thiên Thiên đi cùng đội ngũ, Trịnh Lâm ở lại trông nom Trịnh gia, Trịnh Nhiên vừa dứt lời, đoàn người liền kéo nhau đi về phía ngọn núi…
Nhưng thời điểm bọn họ đến chân núi lại phát hiện một đám khách không mời mà đến…
“Lâm Vân Long!” Trịnh Nhiên biến sắc, phẫn nộ nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Làm gì?” Lâm Vân Long cười âm hiểm, “Ta đương nhiên đến vì di tích, phải không? Tức Mặc đại nhân?”