Trong Thánh cảnh, Tiêu gia là đệ nhất gia tộc, kế tiếp là Lam gia, công
tử Lam gia vừa độ tuổi với Tiêu Mẫn chỉ có một, tuy vị công tử kia chưa
có thê tử nhưng đã có rất nhiều tiểu thiếp.
Làm sao Tiêu Mẫn có thể nguyện ý chia sẻ vị hôn phu của mình với người khác?
Vị hôn phu của nàng không thể có nữ nhân nào khác ngoài nàng, cho nên nàng mới ra ngoại giới thử vận, ai ngờ vừa ra khỏi Thánh cảnh đã nghe nói có một nam nhân hoàn mỹ như vậy.
Dù nam nhân này đã có vị hôn thê
nhưng Tiêu Mẫn tự nhận mình mỹ mạo vô song, thiên phú dị bẩm, còn là
người của Tiêu gia, cũng không tin mình lại kém một nữ nhân ở tục giới.
Chỉ cần là nam nhân tinh mắt sẽ không bỏ qua một nữ nhân tốt như nàng mà chọn một nữ tử tầm thường.
Cho nên Tiêu Mẫn rất tự tin vào bản thân mình...
“Chúng ta đi.” Tiêu Mẫn liếc nhìn nha hoàn Ngân Hoàn, bước nhanh vào Mộ trạch.
Nhưng nàng vừa bước một chân vào Mộ trạch, đã có vài thân ảnh đột nhiên từ
trên tường nhảy xuống, vây quanh hai vị khách không mời mà đến này.
“Cút đi.” Nam nhân trung niên mặt mũi tràn đầy sát khí lên tiếng, hắn lạnh
lùng nhìn hai nữ tử kiêu căng, cố tình đè thấp thanh âm nói.
Chủ tử cùng Quỷ Vương đều đã hạ lệnh, hôm nay không cho phép bất kì ai tới quấy rầy...
“Các ngươi thật to gan!” Ngân Hoàn biến sắc, phẫn nộ nói, “Các ngươi biết
chúng ta là ai không? Chúng ta là người của Tiêu gia Thánh cảnh, ai cho
phép các ngươi nói chuyện với chúng ta như vậy?”
Nam nhân trung
niên liếc các nàng một cái, sát khí vẫn không giảm: “Ta mặc kệ các ngươi là ai, chủ tử và Vương gia đã phân phó, bất kì kẻ nào tới cũng không
gặp, lập tức cút đi!”
“Ngươi...” Ngân Hoàn tức giận đỏ mặt, cắn
răng hung tợn nói: “Tiểu thư nhà chúng ta ngưỡng mộ đại danh của Quỷ
Vương, cố ý tới gặp hắn, các ngươi dám ngăn cản chúng ta bên ngoài! Cái
gì mà Vương gia không cho chúng ta vào, rõ ràng là nữ nhân kia độc chiếm Quỷ Vương không cho hắn ra gặp chúng ta.”
Trong mắt Ngân Hoàn,
tiểu thư chẳng những xinh đẹp, bất luận thân phận hay địa vị đều hơn hẳn nữ nhân kia, nếu Quỷ Vương gặp tiểu thư nhất định sẽ thích tiểu thư.
Cho nên nữ nhân kia hẳn là nghe được tin tức mới không cho Quỷ Vương ra
gặp tiểu thư.
“Ngưỡng mộ đại danh Quỷ Vương?” Đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau đám người truyền đến.
“Không biết ai ngưỡng mộ đại danh của phu quân ta?”Trong nháy mắt, đám người tản ra...
Tiêu Mẫn cùng Ngân Hoàn ngẩng đầu nhìn lại, hai thân ảnh phong hoa tuyệt đại đối diện đi tới...
Thiếu nữ một thân bạch y, khuôn mặt tuyệt sắc nở nụ cười nhàn nhạt nhưng đôi
mắt lại lạnh lẽo dị thường, một đầu tóc đen tung bay trong gió, khuynh
quốc khuynh thành, mỹ mạo vô song.
Đứng bên cạnh nàng là một nam
nhân tuấn mỹ như thần, ngũ quan nhu hòa lại không kém phần khí phách nam nhi, đường cong khóe môi tà mị, một thân áo tím càng khiến hắn thêm tà
khí nghiêm nghị, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía thiếu nữ rất ôn nhu, ôn
nhu đến mức có thể khiến người ta chìm sâu không thể kiềm chế.
Bất luận nhìn thế nào, hai người này đều là duyên trời tác hợp, cực kì xứng đôi.
Tiêu Mẫn ghen ghét nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, nàng hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.